Khi Bảo Ngọc quay lại cổng trường thì Uyên Nhi đã không còn ởđó , mới đây thôi hai người đang nói chuyện thì cô giáo tới tìm nên Bảo Ngọc bảoUyên Nhi đợi ở đây nhưng bây giờ lại không thấy đâu nữa
- Đi đâu rồi trời
Nhìn mấy cửa hàng đồ ăn vặt gần đó cũng không thấy , Bảo Ngọclấy di động ra gọi cho Uyên Nhi chuông reo mãi mới có người nghe máy cô lập tứchét toáng lên
- Cậu đang ở đâu hảsao không đợi mình ?
Sau khi nói xong Bảo Ngọc mới cảm thấy quái lạ hình như cônghe thấy tiếng nức nở …
- Này cậu làm sao thếNhi nói gì đi
Vẫn không có câu trả lời chỉ có tiếng nức nở nhè nhẹ , BảoNgọc lo lắng muốn chết đang định dập máy rồi đi tìm Uyên Nhi thì bên kia lạivang lên tiếng nói pha lẫn tiếng nức nở bi thương
- Ngọc …
Cuối cùng cũng chịu lên tiếng … Bảo Ngọc thực muốn quát choUyên Nhi một trận nhưng cô vẫn lo lắng , tại sao Uyên Nhi khóc ? và ai đã làmcô ấy khóc ? Tuy nhiên bây giờ không phải thời điểm thích hợp cô nhẹ nhàng nóivới bạn
- Cậu đang ở đâu mìnhsẽ tới ngay ..
Sau khi cúp máy Bảo Ngọc lập tức bắt taxi chạy tới chỗ UyênNhi , nhìn cô bạn ngày thường vui vẻ hoạt bát nay lại ngồi gục đầu khóc như mưanhư gió , cô chạy tới cạnh Uyên Nhi kéo cô gái đang khóc âm ỉ dậy nhìn thẳngvào khuôn mặt lem nhem nước mắt hỏi thẳng
- Ai đã làm cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/e-ho-cai-em-la-cua-anh/2141803/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.