Từng giọt mưa lạnh ngắt cứ phũ phàng tạt vào mặt tôi đau buốt. Nhưng nỗi đau ấy có hề hấn gì với nỗi xót xa trong trái tim tôi lúc này. Thật nực cười! Suốt mười năm nay, tôi ray rứt, tôi dằn vặt vì một người đã ra tay sát hại mình. Trái tim tôi chưa bao giờ là yên ả, hạnh phúc cả. Và giờ đây trái tim ấy lại bị cào xé thêm một lần. Nó chẳng còn nguyên vẹn nữa rồi. Tôi khẽ cười dài, tự thấy khinh bỉ chính mình quá ngu ngốc,ngây thơ. Chợt một giọng nói lạnh lùng nhưng lại pha một chút ấm áp vang lên:
- Khả Nhi!
Tôi khẽ quay lại và hơi ngỡ ngàng với người trước mặt. Thiên Vũ- tay cầm chiếc ô đang đứng che cho tôi và nhìn tôi bằng con mắt thương hại
- Anh đi theo tôi làm gì?
- Tôi lo cho cô- hắn đáp không một chút suy nghĩ
- Lo cho tôi? Hahaha- Tôi liền phá lên cười. Trong giọng cười chẳng có chút gì là vui vẻ cả- Anh đừng có nói dối. Tôi sẽ không tin đâu. Tôi chẳng tin ai cả. Các người đều tham lam như nhau. Đều vì tiền mà bất chấp tất cả.Dơ bẩn!
Tôi nói hết tất cả những suy nghĩ trong lòng bằng một giọng nói kinh tởm. Trên khoé miệng vẫn còn giữ nụ cười mỉa xem thường. Đối với tôi, người trước mặt dường như chẳng còn là Thiên Vũ nữa. Hắn đã thành anh Phương- con người phản bội, bỉ ổi kia từ lúc nào.
- Cô muốn tin hay không thì tùy. Tôi chỉ muốn hỏi sao cô lại đến đây?
Câu hỏi của hắn khiến tôi ngỡ ngàng. "Đến đây là đến đâu?" Nói thật thì từ nãy tới giờ, tôi cứ mãi chìm đắm trong mớ suy nghĩ, cảm xúc hỗn độn của mình nên cũng mặc cho đôi chân hoạt động trong vô thức. Ngạc nhiên nhìn ngó xung quanh, tôi liền hiểu ra khi bắt gặp cái bảng gỗ cũ kĩ thân quen với những con chữ xanh sẫm dịu dàng: " Mái ấm Ánh Mai" xuất hiện mập mờ dưới làn mưa trắng xoá. Ôi! Tôi bị gì thế này. Riết tôi chẳng thể hiểu nổi trái tim mình suy nghĩ gì nữa.
Những hạt mưa cuối cùng cũng trút hết xuống trần gian, những tia nắng ban mai bắt đầu le lói chiếu lên tấm bảng gỗ ấy khiến nó thật ấm áp nhường nào. Như đốm lửa nhỏ sưởi ấm trái tim lạnh lẽo này của tôi. Bất giác tôi lững thững bước vào trại, hắn cũng nhẹ nhàng theo gót.
- A! Chị Khả Nhi
Những giọng nói thánh thót ngân dài tên tôi trong không trung. Liền sau ấy là những hình hài bé nhỏ với những nụ cười hồn nhiên, trong sáng trên môi lao đến ôm tôi thật chặt. Nhìn bọn trẻ vô tư cười đùa, hình ảnh của anh cùng với sự phản bội lại ùa về quấn chặt tôi đến nghẹt thở. Những hình ảnh năm xưa lần lượt được tua lại như một thước phim ngắn. Tôi bỗng khựng lại. Khoan! Hình như tôi đã bỏ sót thứ gì đó. "Khốn nạn thật! Thằng mồ côi ấy dám phản tao" Câu nói của tên côn đồ chợt vang lên thật rõ bên tai tôi. Phải rồi tôi thật mê muội quá! Nếu như anh ấy muốn hại tôi thì đã không liều cái mạng nhỏ bé của mình chống lại bọn đê hèn kia. Tôi chợt nở nụ cười mãn nguyện. Trái tim tôi lần đầu tiên sau ngần ấy năm biết hạnh phúc thật sự là như thế nào. Có lẽ như nó đã được giải thoát chăng? Bỗng Thiên Vũ đưa tay sờ lên trán tôi, nói vẻ trêu chọc:
- Cô bị gì thế. Ngâm nước nãy giờ nên hâm à?
- Anh mới hâm á!- Tôi tru tréo đáp lại.
Hắn không nói gì, chỉ đứng đó nhìn tôi. Đôi mắt đen láy như có thể xoáy vào tâm can người khác. Hắn mở miệng định hỏi nhưng tôi đã chen vào:
- Anh thật sự nghĩ rằng anh Phương là người xấu?
- Phải! Chính anh ấy đã hại chúng ta. Rành rành ra cả rồi đấy!- hắn trả lời có chút cáu bẩn.
Nghe giọng nói của Thiên Vũ, tôi biết rõ hắn không muốn nhắc tới người ấy. Nhưng tôi vẫn cứ tiếp tục, đôi mắt ngắm nhìn những đứa trẻ như trốn tránh sắc mặt của hắn.
- Sao anh không suy nghĩ cho kĩ. Nếu như anh ấy hại chúng ta tại sao bây giờ người nằm dưới mồ lạnh lẽo, cô độc kia lại là anh ấy. Có lẽ anh bảo rằng đó là quả báo do chính anh Phương gây ra. Phải! Đó là quả báo. Quả báo cho việc anh ấy đã nhận ra, cắn rứt lương tâm và quyết định cưứ lấy chúng ta khỏi miệng cọp. Và giờ, sau khi được giải thoát- ta lại quay lưng căm hận ảnh. Như vậy có quá tàn nhẫn với anh Phương?
Tôi nói nguyên một tràng như thuyết trình một bài diễn văn cảm động. Hắn đứng đó đơ toàn tập. Không biết là vì tôi nói quá hay, quá đúng hay là do tôi nói quá nhiều nên hắn mới có biểu hiện như thế. Khẽ cười, tôi quay lưng bước đi. Nhưng rồi bị hắn nắm chặt cổ tay giữ lại.
- Vậy là cô đã tha thứ cho anh ấy?
- Phải! Anh hãy thử đi. Rồi trái tim anh sẽ nhẹ nhõm đi rất nhiều- Tôi dịu dàng đáp
Thiên Vũ tròn xoe mắt nhìn tôi. Rồi hắn lao đến ôm chặt tôi vào lòng, thì thào nói:
- Vậy hãy giúp anh nhé! Mít Ướt!
- A! Chị Nhi có bạn trai kìa!
- Bạn trai chị ấy đẹp trai chưa!
- Eo! Chị Nhi kinh quá!
Những giọng nói trêu đùa ngây thơ của tụi nhóc rộn lên cả một góc vườn. Đương nhiên tôi lúc ấy chỉ có thể diễn tả bằng hai từ... BỐI RỐI. Cái tụi nhóc này, định hại chị nó à? Trong khi tôi thì đỏ mặt, lúng túng chẳng biết làm sao thì Thiên Vũ- cái tên mặt dày ấy vẫn thản nhiên đáp như chẳng có chuyện gì xảy ra
- Im không? Các em mà la lên nữa là chị Nhi của các em ống chề thiệt đó!
- Sao vậy anh?
- Tại... Chị ấy dữ quá. Ngoài anh ra chẳng có ai dám trị cả ^_^
Nói xong hắn liền chạy đi. Không quên để lại một nụ cười rạng rỡ chết người. Nhưng khổ cho hắn là nó chẳng có tác dụng trên người tôi.
- Anh nói gì hả? Đứng lại cho tôi tên kiaaaa! >.<
Tôi tức tối rượt hắn vòng vòng. Cái tên ấy! Hắn mà còn đứng lại là tôi cho ăn dép đấy! Những tiếng cười giòn tan, rộn rã bao trùm khắp mái ấm dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ.
Anh Phương! Anh cứ yên tâm an nghỉ nhé! Tụi em sẽ trân trọng mạng sống này. Cảm ơn anh đã cuứ lấy chúng em. Xin lỗi vì bao lâu nay luôn hiểu lầm và căm hận anh. Tha thứ. Có lẽ đó là bài học em nhận được. Nhìn lên trời cao, tôi thầm mong anh sẽ tìm được hạnh phúc. Sẽ mãi nhớ đến anh! Anh Phương!
THE END