" Hức...Hức...Hức...Aaaaa" Tôi gào lên trong đau khổ. Từng giọt nước mắt mặn chát lăn dài xuống má tôi. Đau. Trái tim tôi đau lắm! Nó như bị một con dao sắc nhọn giằng xé lấy. Chợt một vòng tay ôm chầm lấy tôi từ phía sau. Người tôi nằm gọn lỏn trong bờ ngực ấm áp, rắn chắc ấy. Mùi hương này, cảm giác này thật sự rất quen thuộc.
- Cứ khóc đi! Tôi sẽ mãi ở bên bảo vệ cô- Thiên Vũ nhẹ nhàng nói.
Tôi liền quay lại, chui rúc vào vòng tay rộng lớn của hắn mà đánh, đấm, mà tuôn nước mắt như mưa. Thiên Vũ không hề cáu gắt, phản kháng gì. Hắn chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt lo lắng rồi ôm tôi chặt hơn. Đến khi mắt tôi dường như đã khô cạn, sưng mọng lên, tôi mới từ từ ngước lên nhìn hắn:
- Anh thật sự là Ngổ Ngáo? Nếu vậy tại sao anh...
Tôi chưa hỏi xong thì bị Thiên Vũ ngăn lại. Hắn khẽ lắc đầu như tỏ ý không thích rồi nhìn thẳng vào mắt tôi chẳng thèm trả lời. Ánh mắt ấy khiến tôi hóa ngượng ngùng, bối rối. Trái tim tôi nện thìng thịch trong lồng ngực. Khuôn mặt thì nóng bừng hết cả lên.
- Tôi biết cô muốn hỏi gì? Tôi sẽ không tha thứ cho anh ấy đâu. Cả cô cũng vậy, đừng quá ngây thơ mà tự dày vò mình chỉ vì kẻ thù nữa. Không đáng!
Câu nói của hắn khiến tôi sững người, chôn chân tại chỗ. Hắn nói gì thế? Chính mắt tôi đã nhìn thấy anh Phương vì đánh lạc hướng mà bị tụi côn đồ kia hại chết. Như thế mà gọi là kẻ thù ư? Kẻ thù mà vì đối thủ hy sinh mạng sống chính mình ư? Tôi lắc đầu nguầy nguậy, dường như chẳng tin vào tai mình nữa.
- Anh giỡn thôi đúng không? Hihihi! Chẳng vui chút nào hết á! Anh nói thật đi. Tại sao lại như vậy??
- Tôi không đùa
Câu nói và ánh mắt kiên định của hắn làm tôi bàng hoàng hơn. Lí trí tôi muốn tin nhưng trái tim tôi lại không cho phép. Lặng thinh. Đó là việc tôi có thể làm lúc này.
- Tôi biết bây giờ cô khó mà chấp nhận nhưng hãy nghe tôi kể hết câu chuyện rồi hẵng nghĩ xem: bao năm nay cô tự dằn văt mình là đúng hay sai.
Tôi khẽ gật đầu. Từng lời, từng chữ Thiên Vũ thốt ra tôi cố mà nuốt lấy. Trong đầu tôi bắt đầu mường tượng khung cảnh mười năm về trước, để rồi hoàn thành toàn bộ kí ức đau thương trong trái tim tôi.
------------------------------------------------------
"Mít Ướt!" Hắn khẽ kêu lên khi thấy tôi bỗng ngất đi, ngã vào vòng tay hắn. Cú ngã ấy đã làm lùm cây bao bọc chúng tôi chuyển động. "Bộp. Bộp" Tiếng đế giày nặng nề chạm đất phát ra ngày càng rõ hơn bên tai. Bọn chúng phát hiện ra rồi sao? Nhìn ngó xung quanh, Thiên Vũ cầu mong tìm được một thân cây lớn để trốn. Cây đó không được. Cây kia cũng không. Tiếng bước chân ngày càng gần hơn, rất gần.
- Thằng kia! Mày làm gì ở đó ấy?- Tiếng hét lớn của tên cầm đầu vang lên khiến bước chân kia ngừng lại
- Dạ? Em nghe thấy tiếng động ở lùm cây đằng đấy. Có thể tụi nó trốn trong đó ạ.
- Não phẳng. Tụi nó chắc chắn sẽ không còn gần đây. Khốn nạn thật! Cái thằng mồ côi ấy dám phản tao.
- Đúng đấy ạ!- Thằng đàn em leo lẻo hùa theo- Thằng ấy chết đáng lắm! Nhờ nó dụ khị tụi nhãi ranh kia mà cũng không xong.
- Im! Về. Mất cả mồi ngon.
Bóng dáng cả bọn từ từ khuất dạng sau những hàng cây hướng về phía nhà kho. Ngồi sau lùm cỏ cao, Thiên Vũ với khuôn mặt trắng bệch, không còn một giọt máu mà quan sát từng cử chỉ, lời nói của bọn chúng. Hắn dường như không còn tin vào tai mình nữa. Thật không ngờ. Vậy là bọn trẻ mồ côi, ai cũng như ai cả. Đều dơ dáy, nhớp nhúa như bề ngoài của chúng. Hắn nhếch mép cười khinh bỉ. Từ bây giờ và mãi mãi về sau, Thiên Vũ hắn sẽ chẳng bao giờ tin ai nữa.
--------------------------------------------------------
-Hahahahahaha. Anh đang kể chuyện cổ tích phải không?
Tôi phá lên cười khi hắn vừa dứt câu chuyện. Nhưng sao nơi khoé mắt và sóng mũi lại cay cay.
- Đừng như thế! Dù sớm hay muộn, cô cũng phải chấp nhận- Giọng Thiên Vũ chợt nghẹn ngào.
Hắn lại ôm tôi vào lòng. Đúng hơn là thân xác của tôi bởi bây giờ tôi chẳng còn là mình nữa. Hai mắt tôi hoá vô hồn. Cố đẩy vòng tay Thiên Vũ ra, tôi vô thức bước đi. Hắn chỉ biết nhìn tôi lững thững ra khỏi trường. Tôi sẽ không khóc. Đơn giản là vì tôi chẳng còn một giọt nước mắt nào để khóc nữa."Tí tách...tí tách..." Từng giọt mưa bắt đầu rơi. Nó như thay tôi khóc cho thỏa nỗi đau trong lòng.Tôi cứ thế bước đi dưới làn mưa trắng xoá. Ngước nhìn quãng đường rộng mập mờ phía trước, tôi chẳng biết bây giờ mình phải đi về đâu.