Lưu Nham ngồi trong quán cà phê, ánh mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, “Ở đây.” Cậu vẫy vẫy tay.
Tô Chính ngồi đối diện Lưu Nham, “Em làm sao vậy?”
“Chào tiên sinh, xin hỏi muốn uống chút gì không?” Nhân viên nhiệt tình hỏi.
“Tôi cái gì cũng không cần.” Tô Chính lạnh lùng trả lời.
Nhân viên hầm hừ mang giày cao gót rời đi.
“Em có cảm giác có người theo dõi em, em rất sợ, em không dám về nhà, anh giúp em tìm ra tên theo dõi điên khùng đó được không?” Lưu Nham hạ giọng.
“Bằng hữu của em đâu?” Tô Chính nghĩ nghĩ, nhưng vẫn không nói thẳng ra.
Lưu Nham chua sót cười, “Hắn mỗi ngày đều vội công tác, căn bản không thời gian chăm sóc em.”
“Làm sao em biết có người theo dõi em?”
“Hai ngày trước em về nhà, đều bị người lấy mấy bức thư dưới cửa, lên lầu luôn nghe được phía sau có tiếng bước chân.”
“Chỉ một mình em ở?”
“Đúng vậy, kỳ thật, hắn rất ít ở chung chỗ với em.”
“Em có nghĩ tới, là kết thù với người khác?”
“Không có khả năng, từ khi em về nước rất ít ra ngoài, cơ bản không thể xuất hiện cái gì với người khác.”
“Anh đưa em trở về được không?”
“Được.”
“Sao có thể như vậy?!” Lưu Nham đẩy ra cánh cửa khép hờ, rơi vào trong mắt là một đống hỗn độn.
“Cửa bị cạy mở.” Tô Chính cau mày, ấn theo dấu vết để lại trên cửa, chắc là chuyên nghiệp.
“Nhất định là tên theo dõi kia làm!” Lưu Nham vừa tức vừa vội.
Tô Chính trấn an vỗ vỗ bả vai Lưu Nham.
“Mày đồ hồ li tinh phá hoại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/e-buu-kien-cua-anh-nay/13156/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.