“Cố Lâm, buổi tối ăn cái gì?” Nhiệm vụ mua thức ăn đều do Cố Lâm phụ trách.
“Bây giờ mới ăn xong cơm trưa thôi, anh lại nghĩ tới ăn cơm tiếp?” Cố Lâm sửa sang phòng ốc, mở điện thoại di động lên vừa nói.
“Không phải ăn cơm, là muốn em.” Tô Chính mặt không đổi sắc khó chịu nói.
Cố Lâm “khụ” một tiếng, “Miệng xem ra rất ngọt nha.”
“Đúng vậy a, muốn nếm thử một chút không?” Tô Chính cố ý trêu chọc.
“Chả biết xấu hổ gì cả.” Cố Lâm cười mắng, “Em đều mua đồ ăn anh thích. Anh không cần đi làm sao?”
“Bây giờ đang nghỉ trưa, anh dành thời gian gọi điện cho em.”
“Thời gian ăn cơm nên ăn cơm.”
“Đúng đúng đúng, lão bà đại nhân giáo huấn rất phải”
Cố Lâm đỏ mặt, “Ai là lão bà của anh.”
Ngữ khí Tô Chính giả bộ khoa trương, “Chẳng lẽ lão bà sắp phản công?”
“Trong đầu anh toàn nghĩ mấy thứ bậy bạ linh tinh! Lười tán dóc với anh, em đi làm.”
“Ừ, bái bai.”
Cúp điện thoại, Cố Lâm nhịn không được nghĩ, Tô Chính càng ngày miệng lưỡi càng trơn tru, vẻ mặt nghiêm túc trước kia khẳng định là giả vờ.
Tô Chính hết giờ làm liền nhanh nhanh lên giao thông công cộng về nhà, anh rất hưởng thụ cảm giác người yêu chờ anh tan tầm về.
“Thân mến, anh về rồi.”
“Anh là thân mến ai chứ, em sao lại không thấy thế?” Cố Lâm còn đang suy nghĩ nên làm cá kiểu gì.
Tô Chính từ phía sau lưng ôm lấy Cố Lâm, “Ngay tại chỗ này nè.”
“Anh còn không nhanh nhanh hỗ trợ.”
Tô Chính vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/e-buu-kien-cua-anh-nay/13155/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.