Cả quá trình, Đường Hinh Duyệt chẳng còn chút sức lực nào nữa, tất cả đều để cho anh tự làm. Phó Dịch Thần rửa người cho cô, thay đi tấm ga giường đã nhăn nhúm kia đi.
Phó Dịch Thần đặt cô xuống giường, cẩn thận kéo chăn đắp cho cả hai, anh hít một hơi sâu cất giọng: “Bảo bối, em thật biết cách hành hạ người khác.”
Sáng sớm, cả hai bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại của Phó Dịch Thần, hình như là mẹ anh gọi điện thoại đến.
Dù muốn dù không thì Phó Dịch Thần vẫn phải nghe máy: “Alo, con nghe đây mẹ?”
Bà Phó cất giọng hỏi: “Con đang ở đâu đấy?”
“Ở nhà.”
“Mở cửa cho mẹ.”
“Mẹ đến ạ?”
“Ừ.”
Phó phu nhân nói xong liền tắt điện thoại, đợi Phó Dịch Thần ra mở cửa.
Người con gái nằm trong lòng anh vốn đang say giấc nồng liền bị lời nói kia làm cho tỉnh cả ngủ, cô luống cuống: “Mẹ anh đến ạ?”
“Ừ.”
“Em…” Đường Hinh Duyệt ấp úng.
Nhìn dáng vẻ luống cuống của Đường Hinh Duyệt, Phó Dịch Thần liền nhoẻn miệng cười: “Sao thế? Sợ à?”
“Em không sợ, chỉ là gặp mẹ anh trong tình huống này có hơi…”
“Không sao, mẹ anh rất hiện đại. Em đừng lo.”
“Nhưng mà…”
“Mẹ anh lại chẳng vui đến nhảy cẩng lên ấy chứ.”
“Nhưng em lấy cái gì mặc bây giờ. Không lẽ anh muốn em lại mặc áo sơ mi này của anh để gặp mẹ anh à.”
Đường Hinh Duyệt vừa nói vừa đưa tay chỉ vào chiếc áo sơ mi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyet-than/3464098/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.