Đường Hinh Duyệt đã ngại ngùng bây giờ lại càng ngại ngùng hơn trước câu nói của Phó Dịch Thần.
“Dụ dỗ cái đầu anh, không phải đều tại anh à?”
Phó Dịch Thần cũng thôi không đôi co với cô: “Ừ, tại anh. Ngồi xuống ăn cơm đi.”
Cả hai dùng cơm tối xong thì lên phòng nghỉ ngơi. Có anh nằm bên cạnh, quả thật Đường Hinh Duyệt có đôi chút không quen, người cô cứ quay qua quay lại chẳng thể nào vào giấc ngủ được.
Phó Dịch Thần nằm bên cạnh cũng vì hành động của cô mà thức giấc: “Sao thế? Không ngủ được?”
“Ừm.”
“Lạ chỗ hay là vì em đang nghĩ chuyện gì xấu nên mới không ngủ được.”
Đường Hinh Duyệt nhích người ra xa, quay lưng lại với anh: “Có anh mới nghĩ chuyện xấu xa ấy.”
“Anh bình thường, ngược lại là em sao mãi vẫn chưa chịu ngủ.”
“Em khó ngủ.”
Phó Dịch Thần kéo người cô xích lại gần, anh ghé sát vành tai cô thì thầm: “Thế em có muốn vận động một chút cho dễ ngủ không?”
“Anh có biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Vận động gì giờ này chứ?”
Trong lúc Đường Hinh Duyệt còn mải luyên thuyên thì Phó Dịch Thần đã nhanh chóng áp môi xuống, thuần thục chiếm lấy môi cô.
Cảm giác mềm mại trên môi truyền đến khiến trái tim cả hai đều không khống chế mà đập loạn nhịp. Cả hai quấn quýt lấy nhau một hồi, Phó Dịch Thần chủ động đưa lưỡi vào trong khoang miệng cô, thăm dò kẻ hở giữa môi cô.
Đường Hinh Duyệt hoàn toàn mất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyet-than/3464097/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.