Đường Hinh Duyệt lúc này chỉ muốn đào một cái lỗ để chui xuống, tránh đi cái nhìn của Phó Dịch Thần.
“Anh... anh đã ăn xong chưa? Tôi dọn nhé?” Đường Hinh Duyệt qua loa chuyển chủ đề nói chuyện.
“Xong rồi.”
“Thế tôi đi rửa chén.”
Phó Dịch Thần nhìn hành động gáp gáp mang chén đi rửa của Đường Hinh Duyệt liền phì cười: “Xấu hổ sao?”
“Xấu hổ chuyện gì chứ?”
“Được rồi, để đó tôi rửa cho.”
Đường Hinh Duyệt chưa kịp từ chối thì Phó Dịch Thần lại nói tiếp: “Cái đẹp sinh ra là để người khác ngắm cơ mà. Không cần phải xấu hổ.”
Đường Hinh Duyệt: “...”
Quả thật người ta nói không hề sai, đẹp trai không đáng sợ, đáng sợ là anh ta biết mình đẹp trai. Phó Dịch Thần chính là một ví dụ điển hình cho câu nói này.
Phó Dịch Thần cầm lấy chén đĩa mang đi rửa, hành động của anh thành công khiến trái tim của cô khẽ rung động.
Đường Hinh Duyệt không bài xích trước những việc làm của anh, lại không phản bác trước những câu nói vô liêm sỉ từ anh. Không lẽ cô thích anh rồi sao?
Phó Dịch Thần cười cười khiến cho Đường Hinh Duyệt thêm phần ngại ngùng. Anh úp chén đĩa gọn gàng, dùng khăn lau khô tay sau đó tiến về phía Đường Hinh Duyệt, nhẹ nhàng hôn lêи đỉиɦ đầu cô.
Đường Hinh Duyệt theo phản xạ, người hơi lùi về phía sau, giọng ngập ngừng: “Anh...”
“Cẩn thận.” Phó Dịch Thần đưa tay đỡ lấy sau gáy cô, tránh khỏi chạm vào tường.
Cô vẫn chưa hết ngượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyet-than/3456926/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.