Tiễn biệt
Ngoài trường đình, bên cổ đạo, cỏ biếc rợp trời xanh.
Gió đêm lay liễu tiếng sáo tàn,
Núi ngoài núi nhuộm tịch dương.
Kẻ chân trời, người góc bể, tri giao rơi rụng còn một nửa,
Một hồ rượu đục rốn vui nốt,
Mộng đêm nay thôi lạnh lẽo.
Lý Thúc Đồng
"Ngoài trường đình, bên cổ đạo, cỏ biếc rợp trời xanh.
Gió đêm lay liễu tiếng sáo tàn,
Núi ngoài núi nhuộm tịch dương."
Vào một ngày đầu thu nhàn nhạt thế này, nghe một khúc "Tiễn biệt", bao chuyện xưa đã lùi xa lại chợt như vừa mới hôm qua, song thực sự quá xa vời. Hồng trần cuồn cuộn chảy qua bên cạnh, chúng ta chỉ là một hạt bụi nhỏ nhoi giữa đám người chen chúc, một chiếc bọt nước bé xíu trong dòng chảy thời gian. Hôm nay còn nâng chén sum vầy, ngày mai đã tiễn nhau ngoài bến. Bạn cứ ngỡ người khác sẽ nhớ rõ mình, song thực ra người ta đã quên từ lâu, bạn cho rằng người khác sẽ quên bạn, thực ra bạn vẫn được người ta giấu sâu trong đáy lòng.
Có người từng nói muốn trông thấy dung mạo thực của tôi, tôi bèn trả lời thế này: "Tôi chính là người khách qua đường hối hả đi lướt qua bạn, khách qua đường nhiều như vậy, mỗi người đều là tôi, mỗi người đều không phải là tôi." Nói như vậy, chẳng phải trong lời lẽ ẩn chứa ít nhiều huyền cơ, chỉ cảm thấy đến nhân gian không phải để quên ai, cũng không phải để nhớ ai. Tuy nói đời người trăm vẻ, mỗi người có dung nhan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen/3273273/quyen-5-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.