Cộc, cộc, cộc, tiếng guốc gõ trên nền đường vang vọng trong ngõ nhỏ đêm khuya.
Và chốc chốc lại vang lên giọng nói oán trách than phiền phát ra từ đôi môi của Hình Hoan.
“Tướng công của ta không đến đây một mình, chàng còn mang theo người con gái đó.”
“Khi nói chuyện với người con gái đó chàng thật dịu dàng, nhưng khi nào nóivới ta chàng cứ hét to lên, làm ta cứ lo không biết tĩnh mạch của chàngcó vỡ ra không?”
“Chàng còn dạy người con gái đó công phu. Ngaycả mẹ chồng cũng nói ta có tố chất tốt nếu cố gắng luyện tập võ thuậtrồi cũng có một ngày thành tài, nhưng chàng chưa bao giờ nghĩ rằng sẽdạy ta võ.”
“Chàng không quan tâm nếu ta ăn nhiều lương khô thếcó bị làm sao không. Ngươi có biết không, họ ôm đến cho ta lương khô đủcho nửa tháng, nửa tháng cơ đấy, cứ như là mang cho chó ăn!”
“Còn nữa, còn nữa, chàng không gọi ta là Hoan Hoan muội muội, toàn gọi ta là đồ con lợn. Dù ta có là như thế, thì cũng là lợn ngọc ngà, chính chàngđã không biết thưởng thức những điểm mạnh của ta.”
…
“Kia chẳng phải là Hình Hoan cô nương sao? Đi bên cạnh là ai vậy? Ái chà,hay là nhị thiếu gia đã gọi tướng công của nàng ta đến?”
“Không phải chứ, làm nghề chặt củi sao lại có thể đi guốc gỗ mà không đi tất thế kia.”
“Linh tính! Làm nghề chặt củi với việc không đi tất có quan hệ bản chất gì với nhau chứ?”
“Ai bảo vậy, chặt củi đi tất thì sẽ không bị giằm củi cắm vào chân.”
“Ừ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-troi-dinh/54138/quyen-1-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.