Đại sư Ngộ Sắc nói sẽ giúp đỡ nàng, điều kiện là nàng phải nghe lời,điều này đối với nàng dễ như trở bàn tay, giả vờ ngoan ngoãn là tuyệtchiêu sở trường của nàng.
Bởi vậy, ngay từ sáng sớm nàng đã nghe theo sự sắp xếp chui vào chiếc xe ngựa hào nhoáng Nhậm Vạn Ngân cử đến, mặc chiếc áo bông đặc quyền của nàng, khoác thêm chiếc áo cà sa xanhđặc quyền của Ngộ Sắc, ung dung trở về Quần Anh lầu.
Làm như vậy để làm gì? Nàng cũng không rõ lắm.
Đại sư Ngộ Sắc chỉ nói: “Đàn ông thường không thích thấy màu xanh lục, nếuthí chủ thấy không đủ độ kích thích thì khi vừa gặp tướng công có thểvung áo cà sa trùm lên đầu y.”
Gặp tướng công? Liệu có thể không? Tướng công chỉ muốn cô mất tích luôn, sao có thể đến Quần Anh lầu tìm được chứ?
“Lôi con a hoàn khoác áo cà sa màu xanh lục vào đây-dùng-điểm-tâm!” Lời nóilạnh lùng, mỉa mai, Triệu Vĩnh An như rít qua kẽ răng ba từdùng-điểm-tâm.
Cảnh tượng nằm ngoài dự đoán khiến Hình Hoanngẩng mặt kinh ngạc. Triệu Vĩnh An ngồi điềm nhiên trong đại đường củaQuần Anh lầu, áo bào sát người, ống tay nhỏ màu trắng, tà áo thêu hoamẫu đơn đập vào mắt Hình Hoan từ xa. Bỗng dưng nàng nhớ đến nàng bộkhoái hôm qua, kiểu trang phục giống nhau, không hiểu họ thân nhau đếnmức nào?
Điều khiến Hình Hoan đau hơn cả là Triệu Vĩnh An đangcầm trong tay một chiếc roi bạc, những ngón tay dài của chàng lắc lư,chiếc roi bạc đập nhẹ một cách đều đặn lên thành tay vịn của ghế. Từngnhát từng nhát gõ của chiếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-troi-dinh/54136/quyen-1-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.