Gió thu vù vù, tiếng sấm rền vang, trận mưa này đến quá bất ngờ.
Những màn mưa dày dưới hiên làm mờ ánh đèn cô liêu phía xa. Đêm đã khuya, bên ngọn đèn, Triệu Tịnh An suy nghĩ tản mạn, ngồi trên ghế, chân vắt vaolên bàn, mắt nhìn không chớp cánh cửa bị gió quất đi lật lại.
Ychẳng buồn đóng cửa, cứ để mình ngồi lặng ở đó, suy nghĩ trượt đi khôngtheo quy tắc gì, mãi đến khi hai chữ “Hình Hoan” tràn ngập khắp tâm trí.
Tin đồn lan đi từ phủ họ Quản bay khắp kinh thành, họ nói rằng nàng đũa mốc mà chòi mâm son, nói nàng ham mê tiền bạc cướp hạnh phúc của ngườikhác, nói nàng không biết lượng sức mình chim sẻ đòi biến thành phượnghoàng. Nguyên nhân năm đó nàng gả cho nhà họ Triệu là vì sao Tịnh Ankhông biết. Cả đời này không cần hỏi nhiều, mãi mãi tin tưởng nàng, đólà lời y tự hứa với lòng mình.
Bởi vậy, dù người ngoài có nói thế nào, chàng cũng không hoài nghi nhân phẩm của nàng, chỉ lo lắng cho nàng.
Nàng có sao không? Đã nghe nói chuyện Vĩnh An đến phủ họ Quản cầu hôn chưa?Có thực là không hề buồn lòng, không hề khó chịu không? Vậy tại sao lạinhốt mình trong phòng, không nghe không nhìn chuyện gì đang diễn ra nhưthể người bịt trộm chuông vậy, thậm chí chẳng muốn gặp cả y?
Tình cảm vợ chồng hai năm trời, như thuốc súng vô hình buộc họ lại với nhau, nó như cái gai trong lòng Tịnh An. Chưa bao giờ y sợ hãi đến thế, sợtrái tim nàng sẽ chết lặng, sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-troi-dinh/1877951/quyen-2-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.