Những điều đám nô gia nói thường có tỉ lệ phát sinh rất thấp. Khá khôngmay là, vận may của Triệu Tịnh An quá tốt nên những chuyện rất ít khixảy ra thì y cũng gặp được.
Khuôn mặt mệt mỏi vì cả đêm khôngngủ, đôi mắt đỏ với quầng thâm, y đứng lặng trước căn phòng không có gìđặc biệt. Do dự hồi lâu, y chỉnh lại áo, vén lại mái tóc, cử chỉ có vẻhơi ngượng ngùng. Cuối cùng, Tịnh An tự cảm thấy mình trông đã khá hơn,mới đưa tay lên gõ cửa.
Trong phòng không có tiếng động gì, y nhíu mày, gõ mạnh hơn.
Bên trong vẫn là sự yên lặng. Tịnh An nhếch mép, tự cười bản thân, từ lúcnào mình trở nên phép tắc nghiêm chỉnh là thế? Gõ cửa, hành vi lễ phéplại quân tử như thế hoàn toàn không hợp với y.
“Rầm!”
Vậy là, cánh cửa khó sau bị đạp tung ra, nó vẫn chưa chịu yên phận mà còn lật qua lật lại mấy lần.
Đưa chân bước vào trong phòng, trên sạp phía ngoài chăn màn lộn xộn, khiếnTịnh An sững người trong giây lát. Không nghĩ gì thêm, y lấy lại tinhthần, vén tấm rèm chấm đất, xông thẳng vào bên trong.
“Huynh, sáng sớm tinh mơ không gõ cửa tự ý xông vào phòng của em dâu, huynh không thấy như vậy là có vấn đề sao?”
Tấm màn được vén lên buộc vào móc màn, giọng nói nghe như đắc ý phát ra từ trên giường.
“…” Cảnh tượng này rõ ràng Tịnh An không ngờ tới.
Chiếc chăn đỏ trên giường trông rất chói mắt, hai bóng người ôm nhau trêngiường còn chói mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-troi-dinh/1877943/quyen-2-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.