Ánh mắt sắc như dao đối diện với đèn không bóng trên đỉnh dầu, chói đến mức trước mắt trắng lóa.
Bác sĩ y tá bên bàn phẫu thuật đều bị dọa cho nhảy dựng.
“Bệnh nhân tỉnh lại rồi? Mau giữ lại, đừng để cậu ấy cử động!”
Phòng phẫu thuật loạn hết lên.
Rõ ràng là còn chưa hết thời gian gây mê nhưng bệnh nhân đã tỉnh lại bằng ý chí vô cùng mạnh mẽ.
Cố Vũ Tùng sững sờ hết ba phút mới tỉnh táo lại sau cơn chấn động và giấc mơ.
Anh ta kích động một cách khác thường, mặc kệ tất cả mà giãy dụa: “Buông ta, tôi muốn xuất viện! Tôi phải gặp anh Hàn! Tống Hân Nghiên cũng được!”
Đầu các bác sĩ y tá đổ đầy mồ hôi: “Cậu còn chưa làm phẫu thuật xong, không thể ra ngoài được!”
“Không còn thời gian nữa, tôi phải gặp bọn họ ngay bây giờ!”
Cố Vũ Tùng liều mạng giãy dụa, các bác sĩ y tá vã mồ hôi đầy đầu nhưng không dám cứng rắn với anh ta, chỉ đành an ủi: “Được được được, cậu bình tĩnh lại trước đã, giờ chúng tôi sẽ tìm người tới đây!”
Sau đó dặn dò y tá trong phòng phẫu thuật ra ngoài tìm Tô Thần Nam.
Khi Tô Thần Nam và Lục Minh Hạo xuất hiện trước mặt, cuộc phẫu thuật của anh ta vừa mới kết thúc, chuyển sang khu quan sát ở bên cạnh.
Anh ta bị chấn động não nên hoàn toàn dựa vào ý chí để duy trì sự tỉnh táo cuối cùng.
Hai người vừa tới bên giường bệnh, anh ta nhắm mắt lại, túm lấy tay Tô Thần Nam.
Cơn choáng váng mãnh liệt khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-troi-dinh-cau-ba-anh-khong-loi-thoat-dau/453784/chuong-488.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.