Cố Vũ Tùng và Tô Thần Nam nhìn nhau.
Cố Vũ Tùng hỏi: “Giờ sao đây?”
Tô Thần Nam lạnh nhạt nói: “Tùy, thích làm thế nào thì làm.”
Tràn ngập bất đắc dĩ.
...
Có Cố Vũ Tùng ra mặt, bác sĩ y tá chăm sóc cho Tống Dương Minh đều là những người tốt nhất.
Chẳng được mấy ngày, vết thương ngoài da trên người cũng đã đỡ hơn rất nhiều, kết vảy vừa dày vừa cứng, xương sườn bị gãy cũng khôi phục lại tốt hơn so với tượng tượng.
Y tá mang cơm tới.
Tống Hân Nghiên mở ra, cầm thìa đút cơm thật cẩn thận cho anh, dáng vẻ cẩn thận tỉ mỉ kia như thể Tống Dương Minh là đồ vật dễ vỡ gì vậy.
Trên khuôn mặt cương nghị của Tống Dương Minh là nụ cười dịu dàng không phù hợp với khí chất, tràn đầy cảm giác hạnh phúc: “Nếu như sớm biết được nằm viện có thể cảm nhận được đãi ngộ như thế này thì cứ để anh bị thương thêm vài lần nữa.”
Tống Hân Nghiên nhíu mày, vội vàng nhổ ba lần: “Nói lung ta lung tung! Phi phi phi, đại cát đại lợi!”
Cô tức giận nhìn anh: “Anh, có một số chuyện, toàn là tốt không linh nhưng xấu lại rất linh, không thể nói lung tung được đâu.”
Tống Dương Minh bị sự nghiêm túc của cô làm cho dở khóc dở cười: “Cũng là do thấy em sị mặt ra như thế nên trêu em thôi mà. Rồi rồi rồi, sau này anh không đùa như vậy nữa.”
Đang nói chuyện thì Khương Thu Mộc xách một túi hoa quả lớn đi vào: “Đùa gì thế?”
Tống Hân Nghiên và Tống Dương Minh quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-troi-dinh-cau-ba-anh-khong-loi-thoat-dau/453774/chuong-478.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.