Tống Hân Nghiên hít sâu một hơi, cố nén nước mắt lại, nhìn bóng dáng đã mất đi tri giác kia qua khe hở của đám đông một lần nữa, sau đó xoay người bỏ đi.
Sắc trời bên ngoài thật âm u, từng cơn mưa phùn bay lất phất rơi xuống, giống như tâm trạng rối bời của Tống Hân Nghiên giờ phút này.
Cô đứng dưới mái hiên, đang bàng hoàng mờ mịt thì di động bỗng đổ chuông, là một cuộc gọi video.
Là Tưởng Minh Trúc.
Tống Hân Nghiên điều chỉnh lại mớ cảm xúc lộn xộn, bấm nhận cuộc gọi.
“Bé cưng, đã lâu không gặp, nhớ mẹ rồi đúng không?”
Tưởng Minh Trúc trong màn hình dẩu cái miệng nhỏ, trên gương mặt viết rõ vẻ không vui: “Con không gọi điện cho mẹ là mẹ cũng không gọi cho con luôn à?”
Tống Hân Nghiên vội vàng xin lỗi.
Cô nhóc càng thêm mất mát, tự trách nói: “Mẹ không cần phải xin lỗi con, là con có lỗi với mẹ. Tống Hân Nghiên, là lão Tưởng ngốc nghếch kia khiến mẹ đau lòng, mẹ có lỗi gì đâu chứ! Mẹ không thể cứ nhượng bộ như vậy được, bị thương thì có quyền ư? Mẹ cũng ngốc chết đi được, lúc nào cũng bị ba bắt nạt...”
Có một cục cưng thấu tình đạt lý như vậy, trong lòng Tống Hân Nghiên thấy ấm áp vô cùng.
Tâm trạng tồi tệ đã hoàn toàn lắng xuống, cô vui vẻ cười an ủi cô nhóc đáng yêu trong điện thoại: “Được rồi được rồi, con nít con nôi chỉ nên nghĩ đến chuyện ăn uống chơi đùa của trẻ con thôi, còn tiếp tục nhọc lòng như vậy mãi là sắp thành bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-troi-dinh-cau-ba-anh-khong-loi-thoat-dau/453773/chuong-477.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.