Mọi người hóng hớt không chê chuyện lớn, thét “phải, phải” chói tai!
Tống Hân Nghiên mỉm cười đắc ý.
Tưởng Tử Hàn cảm thấy dáng vẻ tiểu nhân đắc ý của cô rất buồn cười, gật đầu đồng ý: “Nếu mọi người đã nói thế thì được thôi! Đừng nói cho cô mười giây, hai mươi giây cũng được!”
Tống Hân Nghiên nhếch môi cười: “Vậy cảm ơn nhé, hai mươi giây, đừng hối hận!”
Nói xong, cô siết chặt nắm đấm, giống như mãnh hổ rời núi, chiêu thức quyết đoán sắc bén đấm thẳng vào mặt Tưởng Tử Hàn...
Tưởng Tử Hàn không hề né tránh, chỉ hơi nghiêng người để nắm đấm xẹt qua gò má.
Nhưng mà...
“Mẹ kiếp!”
Lục Minh Hạo không kìm được mắng một tiếng, hai con ngươi xém chút đã rớt khỏi tròng.
Vừa rồi cậu ta trông thấy khí thế kia của Tưởng Tử Hàn còn tưởng rằng anh đã hạ quyết tâm chuẩn bị dạy dỗ Tống Hân Nghiên một trận ra trò, làm hại cậu ta toát mồ hôi lạnh.
Nhưng bây giờ... Ai tới nói cho cậu ta biết chuyện gì đang xảy ra thế này?
Sao cậu ta lại có cảm giác... người anh em khờ nhà mình bị hố vậy nhỉ?
Giây phút Tống Hân Nghiên vung cú đấm ra, trọng tài ở bên cạnh đã bắt đầu đếm ngược hai mươi giây.
Tuy nhiên, cú đấm hùng hổ đánh về phía sườn mặt của Tưởng Tử Hàn sau khi bị anh hơi nghiêng đầu tránh đi, quyền phong sắc bén lại đột ngột dừng lại.
Năm ngón tay thon dài mở ra, khí thế hoàn toàn biến mất, bỗng chốc trở nên ôn nhu, khẽ vỗ lên gò má cùng vành tai, cuối cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-troi-dinh-cau-ba-anh-khong-loi-thoat-dau/453771/chuong-475.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.