Tống Hân Nghiên khóc tức tưởi, nhưng cũng không thể làm vơi cơn giận trong lòng cô.
“Tống Mỹ Như, mày đáng chết!”
Tất cả sự kiềm nén và lý trí đều hoàn toàn sụp đổ, cô không kiêng kỵ chút nào nữa, mỗi một đấm đều như muốn lấy mạng Tống Mỹ Như.
“Á, á, á…”
Lúc đầu Tống Mỹ Như còn có thể trốn thoát hay chống cự, nhưng dần dần đến cuối cùng, cô ta chẳng còn sức lực để mà rên rỉ nữa.
Cô ta cứ thế nằm trên mặt đất như con chó chết, mặc cho Tống Hân Nghiên nện đạp điên cuồng.
Tiếng động trong phòng khiến cảnh sát bên ngoài kinh hãi tột độ.
Từ từ tiếng động trong phòng nhỏ dần rồi không còn nghe thấy gì nữa.
Hai cảnh sát bắt đầu thấy bất an.
“Sẽ không… bị đánh chết đấy chứ?”
Hai người liếc mắt nhìn nhau, vội vã xô cửa xông vào.
Tới khi hai người họ xô cửa xông vào, cảnh tượng trong phòng vô cùng thê thảm.
Cả người Tống Mỹ Như đầy máu nằm giữa phòng khách trống rỗng, không rõ sống chết.
Tống Hân Nghiên ngồi ở bên cạnh cô ta cũng toàn thân lộc xộc nhếch nhác, trên tay và mặt đều dính đầy máu, trông cực kì đáng sợ.
Cô ngã ngồi xuống đất, tay nắm chặt điện thoại của Tống Mỹ Như, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, nước mắt không ngừng chảy xuống, từng giọt, từng giọt.
Cả căn phòng, từ bức tường lối vào đến ghế sopha đều đầm đìa máu, chẳng biết là máu của Tống Dương Minh để lại hay máu trên người Tống Mỹ Như bắn ra.
Cảnh sát sững sờ, nhanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-troi-dinh-cau-ba-anh-khong-loi-thoat-dau/453762/chuong-466.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.