Tống Hân Nghiên nói khẽ: “Đầu Gỗ, không phải Tống Thanh Hoa đâu. Tống Thanh Hoa có ác đến mấy cũng vẫn còn chút ít nhân tính. Dù gì bà ta với anh cũng là máu mủ ruột già. Hơn nữa, bây giờ anh còn quản lý Tống Thị. Bà ta không cần phải dùng thủ đoạn tàn nhẫn như thế…”
Cho dù muốn dùng thủ đoạn tàn nhẫn thì Tống Thanh Hoa cũng sẽ tàn nhẫn với cô trước!
Nhưng lời nói của Khương Thu Mộc đã cảnh tỉnh cô.
Anh trai cô sẽ không gây hấn với ai, nhưng không đảm bảo được rằng người mà cô từng gây hấn không giận cá chém thớt lên anh trai cô.
Hân Nghiên chợt siết chặt nắm tay.
Thứ chó má thì cứ để cho cảnh sát xử lý!
Có những việc nếu đã làm thì cũng nên cho ít lời lãi trước khi bị pháp luật xử phạt!
Tối hôm ấy, Tống Hân Nghiên và Khương Thu Mộc đều không về nhà.
Hai người cũng không nghỉ ngơi ở khu vực cho người thân được Cố Vũ Tùng sắp xếp mà ngồi trên ghế sofa trong phòng bệnh, đắp tạm tấm chăn, mất ngủ cả đêm.
Khi trời vừa hửng sáng, giọng nói bình tĩnh của Khương Thu Mộc khe khẽ vang lên trong phòng bệnh.
Cô ấy bảo: “Nghiên này, tớ nghĩ kĩ rồi. Đợi sau khi anh Minh lành vết thương, tớ sẽ tỏ tình với anh ấy. Dù thành công hay thất bại, tớ cũng muốn cho anh ấy biết!”
Biết đâu tình cảm nuôi dưỡng chậm rãi sẽ thành công, nhưng cũng có khả năng sẽ không còn cơ hội nói ra thành lời nữa.
Mối tình thầm lặng gợi mở sớm không khéo sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-troi-dinh-cau-ba-anh-khong-loi-thoat-dau/453760/chuong-464.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.