“Hân Nghiên.”
Nhanh như chớp, Dạ Vũ Đình túm chặt lấy tay cô: “Hân Nghiên, ngoài những bằng chứng ở chỗ anh ra, em không thể tìm được bất kỳ bằng chứng nào khác nữa đâu. Tống Thanh Hoa hành động rất cẩn thận. Huống chi, bây giờ sự việc đã bại lộ. Bà ta hiểu nguyên tắc càng làm càng sai hơn ai hết. Vào thời điểm này, chẳng những không có thêm động tĩnh gì mà bà ta còn xóa sạch dấu vết sót lại nữa...”
Tống Hân Nghiên chau mày rụt tay lại, không kiên quyết đòi xuống xe nữa.
“Thì sao? Không điều tra được thì từ bỏ à?”
Cô quay đầu lại: “Dạ Vũ Đình, anh lắm lời như vậy là muốn nói với tôi điều gì? Rằng Tống Thanh Hoa lao tâm khổ tứ đối phó với PL như vậy chỉ để nhắm vào tôi sao?”
Dạ Vũ Đình lắc đầu: “Anh không rõ. Nhưng anh biết chắc chắn là dã tâm của Tống Thanh Hoa không chỉ có vậy. Với năng lực của bà ta mà muốn đối phó với em thì vô cùng đơn giản. Nhưng bà ta chưa bao giờ làm tổn thương em thật sự. Cho nên, dù có liên quan đến em đi chăng nữa thì em cũng chỉ là một trong số những nguyên nhân, có lẽ PL cũng phải chiếm một phần lớn nguyên nhân trong đó.”
Tống Hân Nghiên cười khẩy: “Không cần biết là nguyên nhân gì, bây giờ đã xảy ra án mạng thì buộc phải điều tra cho rõ ngọn ngành. Hơn nữa, bắt buộc phải có người chịu trách nhiệm cho vụ này!”
Người này nhất định phải là kẻ khởi xướng phía sau. Nếu không thì công lý ở đâu?
“Báo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-troi-dinh-cau-ba-anh-khong-loi-thoat-dau/453728/chuong-432.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.