Sắc mặt Tưởng Tử Hàn đột nhiên trở nên u ám, trong đáy mắt sâu thẳm tràn đầy lửa giận.
Giọng nói của Cố Vũ Tùng ngưng bặt, anh ta không nhịn được mà nuốt khan một cái, nói: “Tình trạng của Minh Trúc hôm nay có thể là viêm dạ dày hoặc là viêm thanh quản gây ra. Đợi con bé ổn định lại sau khi truyền máu, em sẽ lập tức thu xếp kiểm tra thêm bước nữa…”
Đôi mắt lạnh lùng của Tưởng Tử Hàn hơi nheo lại, gộp cùng với vẻ phức tạp trong đáy mắt, chỉ còn lại sự bồn chồn lo lắng không thể đè nén hay che giấu được.
Anh bực bội nhíu đôi mày kiếm: “Tiếp tục kiểm tra, sau khi xác định tình trạng bệnh thì lập ra phương án điều trị.”
“Được.”
Hai người từ phòng cấp cứu đi ra.
Bên ngoài phòng cấp cứu, Mộ Kiều Dung và Sở Thu Khánh vẫn luôn túc trực ở đó vội vã tới đón.
“Minh Trúc sao rồi?” Mộ Kiều Dung lộ vẻ sốt ruột.
Tưởng Diệc Sâm được tài xế thông báo cũng đến.
Anh ta dắt Tưởng Minh Triết giống như con chim cút, điềm nhiên bước tới, giả bộ quan tâm nói: “Con bé không sao chứ? Con cái bây giờ đúng là không khiến người ta bớt lo chút nào cả.”
Nói xong, anh ta còn vỗ lên cái đầu nhỏ của Tưởng Minh Triết, sức lực không nhẹ cũng chẳng nặng: “Không được tích sự gì cả, cả ngày chỉ biết làm càn thôi, xem chuyện tốt mà bọn con làm đi kìa. Thành thật khai báo, có phải con đưa em gái đi ăn thứ gì đó bậy bạ đúng không?”
“Bọn con không có!” Trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-troi-dinh-cau-ba-anh-khong-loi-thoat-dau/453718/chuong-422.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.