Tống Dương Minh không có suy nghĩ quá mãnh liệt về việc đón Tết Nguyên tiêu ở nhà.
Chỉ nghe Tống Hân Nghiên nói ngày mai sẽ rời khỏi Hải Thành, anh cau mày lại: “Sao đi vội thế?”
Tống Hân Nghiên thả lỏng dựa vào cửa xe: “Ở đây đã không còn nhà của em nữa, quay về có thể thăm ông nội đã là quá đủ với em rồi. Ở lại chốn xưa chưa chắc đã là hồi ức tốt đẹp, còn không bằng quay về làm việc sớm.”
Cô quay đầu nhìn Tống Dương Minh, cười nói: “Anh yên tâm đi, em và Đầu Gỗ đã bàn bạc sẽ đi cùng với nhau rồi, không cảm thấy cô đơn lẻ loi đâu.”
Tính tình Tống Dương Minh cũng chẳng nhiều lời.
Biết là khuyên không được nên cũng không khuyên nữa: “Chuyến bay mấy giờ? Ngày mai anh đưa em qua đó. Lần này về Hải Thành, đúng thật là anh vẫn còn chút chuyện phải làm, có thể sẽ trễ mất vài ngày. Còn về việc có đón Tết Nguyên tiêu hay không thì còn phải xem công việc bên này sắp xếp như thế nào đã. Em qua đó trước cũng tốt, đợi anh giải quyết xong chuyện trong tay rồi qua thủ đô tìm em ngay.”
“Vâng.”
...
Ngày hôm sau, sân bay Hải Thành.
Cách thời gian lên máy bay vẫn còn sớm.
Khương Thu Mộc bỏ Tống Hân Nghiên lại chạy đi mua cà phê.
Cô ấy vừa đi.
“Hân Nghiên.”
Một giọng nói kinh ngạc vui mừng chợt vang lên đằng sau Tống Hân Nghiên.
Tống Hân Nghiên quay đầu lại liền sững sờ.
Không ngờ lại là Hoắc Tấn Trung.
Anh ta vui mừng rảo bước đi về phía Tống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-troi-dinh-cau-ba-anh-khong-loi-thoat-dau/453695/chuong-399.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.