“Tôi không đồng ý!”
Tống Hân Nghiên dứt khoát từ chối.
Theo bản năng, cô cảm thấy Tống Thanh Hoa không có ý tốt.
Tống Thanh Hoa nhìn Tống Hân Nghiên bằng ánh mắt chế giễu, làm như không nghe thấy lời cô nói.
Bà ta nhìn sang Tống Dương Minh, nói từng chữ một: “Đơn vị M960.”
Tống Dương Minh sửng sốt, sắc mặt nhanh chóng trở nên lạnh lẽo.
Tống Hân Nghiên nhìn Tống Dương Minh với ánh mắt nghi hoặc: “Đó là cái gì?”
Sắc mặt Tống Dương Minh nghiêm nghị, khí thế toàn thân vô thức trở nên căng thẳng.
Anh ấy không trả lời Tống Hân Nghiên, nghiêm mặt hỏi Tống Thanh Hoa: “Sao cô và người của 960 quen biết nhau?”
“Tôi nói rồi, là bạn bè.”
Sắc mặt Tống Dương Minh lập tức u ám đến mức giống như muốn ăn thịt người.
Anh ấy trừng mắt nhìn Tống Thanh Hoa, lời nói gần như rít ra từ kẽ răng: “Cô có biết 960 làm gì không?”
Tống Thanh Hoa nhìn thấy vẻ mặt này của Tống Dương Minh, bà ta liền biết chắc chắn có thể đào ra thứ gì đó hữu ích từ anh ấy.
Bà ta thản nhiên cười khẽ: “Đương nhiên là biết.”
Tống Dương Minh hét lên một tiếng, đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi: “Cô!”
Tống Thanh Hoa mặt không đổi sắc, ôn tồn dỗ dành: “Dương Minh, cháu là cháu ruột của cô, cô không thể nào hại cháu được đâu. Lý do mà cô đưa ra yêu cầu này cũng là vì suy nghĩ đến tình hình của cháu. Bây giờ cháu đã xuất ngũ rồi, cũng không cần thiết phải máy móc tuân theo những quy định trong quân đội. Hơn nữa cô cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-troi-dinh-cau-ba-anh-khong-loi-thoat-dau/453675/chuong-379.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.