Cố Vũ Tùng túm lấy cánh tay anh ta, khẽ giọng nhắc nhở: “Tôi cứ cảm thấy vụ cướp ngày đó xuất hiện quá kì lạ, phản ứng của những người đó cũng rất kỳ quặc, không hề giống như thực sự đi cướp. Tôi sợ là người quen ra tay, chúng ta lại không biết mục đích của đối phương, tới lúc đó lại rút dây động rừng.” Tô Thần Nam gật đầu: “Tôi có tính toán trong lòng rồi.” Sắc mặt anh ta lạnh lùng âm trầm: “Trước khi xuất phát Tử Hàn đã nghĩ tới chuyến đi này sẽ không quá thuận lợi, không ngờ rằng nói đùa mà cũng thành thật. Nhưng sợ là đến cả anh ấy cũng không ngờ được rằng, người bị hãm hại đầu tiên lại chính là anh ấy...” Mấy người cùng im lặng. “Ngoài ra.” Tô Thần Nam dừng lại, sau đó quay lại nói nhỏ: “Đừng để nhiều người biết chuyện khi đó đưa Tử Hàn và Sở Thu Khánh đi làm giấy đăng ký kết hôn giả. Bên phía Sở Thu Khánh, lúc cần thì cứ để cô ta đem giấy giả đi khoe khoang, chúng ta không có quyền thay đổi quyết định thay Tưởng Tử Hàn.” “Được.” ... Tống Hân Nghiên đi gặp Thẩm Hoài Ngưng theo thời gian quy định. So với lúc ở trong nước, cảm xúc của Thẩm Hoài Ngưng càng ngày càng ổn định, cũng càng im lặng hơn. Bà im lặng nhìn Tống Hân Nghiên một lúc mới nhận ra cô. Tống Hân Nghiên ở bệnh viện với bà một buổi chiều, tới khi trời sắp tối mới đứng dậy rời đi. Bước ra khỏi khoa nội trú, ngoài trời tuyết rơi dày đặc như lông ngỗng. Tống Dương Minh đứng trong làn tuyết rơi phấp phới đợi cô: “Dì nấu lẩu ở nhà, rất hợp với thời tiết này.” Tống Hân Nghiên vươn tay ra. Bông tuyết bay nhẹ rơi vào lòng bàn tay cô, vừa chạm tới tay liền tan ra. Tống Hân Nghiên giật mình, không kiềm chế được mà nhớ tới đêm giáng sinh. Cũng đổ tuyết lớn như thế này, cũng là buổi tối như thế này, cô và Tưởng Tử Hàn vui vẻ lăn lộn ở nền tuyết trong khu vui chơi, anh đuổi em bắt. Ngày đó, cô thực sự cảm thấy rất hạnh phúc... Đôi mắt Tống Hân Nghiên dần dần đỏ lên. Sợ Tống Dương Minh phát hiện, cô vội vàng cúi đầu, khẽ đáp lại một tiếng. ... Chung cư Phỉ Tác. Tống Hân Nghiên và Tống Dương Minh ngồi quanh bàn ăn, đang nhúng lẩu thì chuông cửa đột nhiên vang lên. Hai người dừng đũa lại. “Hân Nghiên, Dương Minh, là cô đây.” Hai người đều sững sờ nhìn nhau. Là Tống Thanh Hoa! Sao bà ta lại tới đây? Tống Hân Nghiên nhướng mày, im lặng hỏi. Tống Dương Minh lắc đầu, nắm lấy tay cầm cửa rồi mở cửa ra. Ở ngoài cửa, Tống Thanh Hoa lắc chai rượu vang trong tay, ý cười nhàn nhạt: “Không ngại cho cô ăn ké bữa cơm chứ?” Đáy mắt Tống Hân Nghiên thoáng sượt qua nét lạnh lẽo, không nói gì. Tống Dương Minh lặng lẽ nhíu mày: “Nếu muốn uống rượu thì tôi biết một nhà hàng khá ổn, để tôi mời cô đi ăn nhé.” Anh đứng bất động chặn ở cửa. Tống Thanh Hoa không vào được. Tống Hân Nghiên biết anh trai đang sợ cô không vui. Anh ấy nghĩ nhiều rồi. Giữa cô và Tống Thanh Hoa còn có rất nhiều chuyện phải giải quyết, không gặp thì chắc chắn không được. “Cứ ăn ở nhà đi, thêm đôi đũa thôi mà.” Tống Hân Nghiên kéo lấy vạt áo Tống Dương Minh. Tống Dương Minh thở dài, bất đắc dĩ nghiêng người lùi lại. Tống Thanh Hoa cười tươi đi vào trong nhà. Bà ta thong dong đánh giá cả căn chung cư: “Căn nhà này của cháu... tuy không gian nhỏ nhưng nội thất đầy đủ, cũng ấm áp lắm.” Tống Hân Nghiên và Tống Dương Minh đều không đáp lời. Hai người dẫn Tống Thanh Hoa vào phòng ăn. Mùi lẩu cay nóng bay khắp phòng, làm tăng lên vị giác. Tống Thanh Hoa nhìn nồi lẩu trên bàn, dạ dày không nhịn được mà co rút lại, cảm giác buồn nôn vô thức dâng lên. Bà ta kìm nén lại vẻ chán ghét, bước tới ngồi xuống như thể không có chuyện gì. Cô bảo mẫu lấy một đôi đũa và chiếc cốc mới ra. Tống Thanh Hoa mở rượu, cầm ly cười nói với Tống Hân Nghiên: “Ly này cô mời cháu, chúc cháu tìm được bác sĩ giỏi, mẹ cháu cũng sắp được xuất viện rồi.” Tống Hân Nghiên làm ngơ nhúng một miếng thịt bò bỏ vào trong bát, mí mắt cũng chẳng thèm nhấc lên: “Với quan hệ giữa chúng ta, cho dù là chúc mừng thật cũng không đến lượt bà, có lời gì thì cứ nói thẳng đi.” Tống Thanh Hoa cũng không xấu hổ, thu ly lại rồi tự mình chậm rãi thưởng thức. Bà ta cười khẽ, ôn hòa nói: “Một ngày tốt như thế này, bầu không khí lại tốt đến thế, chúng ta đừng giương cung bạt kiếm vậy chứ.” Tống Hân Nghiên mỉa mai nhếch khóe môi, tự mình nhúng đồ ăn. “Tôi phải ngu đến mức nào, vô tư vô lo đến mức nào mới cụng ly cùng ăn uống với người rắp tâm tính kế đào hố hãm hại tôi, thậm chí là cả nhà tôi chứ!” Cô thờ ơ ngước mắt lên: “Tống Thanh Hoa, người khác như thế nào tôi không biết, nhưng bà, một người không biết có bao nhiêu suy nghĩ ác độc như bà sẽ tốt bụng như vậy sao?” Ánh mắt Tống Hân Nghiên lạnh lẽo, đáy mắt trong suốt lạnh lùng đáng sợ vô cùng! Tống Thanh Hoa bị ánh mắt của cô làm cho sững sờ. Tính cách của cô gái này... cũng tương tự mình đấy. Xem ra, ngoài gen của đôi vợ chồng giáo sư Bạc, ba cũng có công lao trong việc dạy dỗ con bé này nhỉ. Trong lòng Tống Thanh Hoa bỗng ngổn ngang cảm xúc. Ba của bà ta, đến bà ta cũng chẳng nuôi được mấy ngày, vậy mà lại nuôi Tống Hân Nghiên từ nhỏ tới lớn. Cô là cháu gái mà ông yêu thương nhất, vượt qua tất cả con ruột cháu ruột dưới danh nghĩa của ông. Cảm thán một trận xong, Tống Hân Nghiên đặt ly rượu xuống. Nếu như Tống Hân Nghiên đã hưởng thụ được tình yêu của cha thuộc về bà ta, vậy bà ta đi thu chút lãi vậy, không cần quá nhiều, đủ để bà ta dùng là được! Thấy mặt Tống Thanh Hoa lóe lên vẻ lạnh lùng và tính toán, trong lòng Tống Dương Minh loáng thoáng thấy bất an. Anh cầm ly rượu lên cụng với Tống Thanh Hoa: “Xem ra cô cũng không khoái ăn lẩu, vậy cứ nói thẳng chuyện chính đi.” Khuôn mặt Tống Thanh Hoa lập tức trở nên vặn vẹo, vẻ thân thiện trên mặt cũng không giả vờ nổi nữa. Giọng điệu bà ta vẫn ôn hòa, nhưng sắc mặt lại trở nên lạnh nhạt: “Hân Nghiên, chuyện ba mẹ của cháu không hề đơn giản như vẻ bề ngoài đâu, nước trong đó rất sâu.” Dừng lại một chút, bà ta nhìn Tống Hân Nghiên rồi nói: “Dù sao thì ba cháu cũng đã không còn nữa, bây giờ cháu cũng tìm được mẹ mình rồi, chi bằng cứ đối xử thật tốt với bà ấy, đem cả tình cảm của ba cháu...” “Ngoài ba mẹ tôi ra, bà không có gì khác để nói sao?” Tống Hân Nghiên lạnh nhạt ngắt lời. Ánh mắt cô lạnh lẽo: “Ví dụ như, con của tôi?” Tống Thanh Hoa cười khẽ: “Đừng nôn nóng vậy chứ, không phải cô đang định nói với cháu đây sao?” Tống Hân Nghiên đặt đũa xuống, khoanh tay trước ngực dựa vào lưng ghế, nhìn chằm chằm bà ta với vẻ dò xét: “Tống Thanh Hoa, tôi không muốn nghe mấy lời nửa thật nửa giả kia của bà. Năm đó xảy ra chuyện gì bà cũng không cần phải nói nữa, bởi vì cho dù bà có nói tôi cũng không tin đâu, nửa chữ cũng không tin!” Cô mỉa mai nói: “Bây giờ bà cứ nói thẳng cho tôi biết, bà có định trả con trai tôi cho tôi không là được!” “Ha!” Tống Thanh Hoa không nhịn được mà bật cười thành tiếng: “Hân Nghiên, trước đây cháu cứng rắn là vì có Tưởng Tử Hàn làm chỗ dựa đằng sau cho cháu. Bây giờ cậu ta bị bệnh rồi, cháu không còn chỗ dựa nữa, vậy mà còn thật sự chân đất không sợ chân giày à?” “Không liên quan tới Tưởng Tử Hàn.” Tống Hân Nghiên lạnh nhạt nói: “Không chỉ mỗi anh ấy, mà còn chẳng liên quan tới bất kì ai cả. Đây chỉ là bản năng của một người có máu có thịt, biết được ba mẹ con cái của mình đều bị một người phụ nữ ác độc khống chế thôi. Thử hỏi, đổi thành bất kì người nào, ai đứng trong vị trí của tôi mà có thể không hận được đây!” Cô cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, nhưng vẫn không nhịn nổi mà nghiến chặt răng, cơ thể căng chặt, như dã thú có thể chuẩn bị tấn công bất cứ lúc nào: “Nếu như không phải tôi còn có rất nhiều chuyện phải làm thì tôi đã kéo bà chết chung từ lâu rồi!” Tống Dương Minh vươn tay ra vỗ sống lưng Tống Hân Nghiên, an ủi cô. Tống Thanh Hoa úp úp mở mở đủ rồi, trên mặt chỉ còn lại sự kiêu ngạo và đắc ý: “Cô có thể nói ra vị trí của hai đứa bé kia, nhưng có điều kiện.” “Bà nói đi.” Tống Hân Nghiên và Tống Dương Minh cất tiếng cùng lúc. Tống Thanh Hoa cười khẩy một tiếng: “Dương Minh phải ở lại đây, giúp bạn của cô làm chút chuyện.” Tống Dương Minh vô thức nhíu mày, trở nên cảnh giác: “Bạn nào?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]