Khương Thu Mộc lòng nóng như lửa đốt, gấp đến đỏ mắt, liều mạng chen tới: “Không thể hỏa táng…còn chưa được…”
Tuy nhiên tất cả đều uổng công.
Cô ấy căn bản không thể đột phá phòng tuyến của người áo đen, mở to mắt nhìn thi thể bị đưa vào lò thiêu.
Khương Thu Mộc trước mắt đen thui, xém chút ngất xỉu.
Xong rồi!
Thi thể bị thiêu rồi, bây giờ nói gì làm gì cũng xong rồi.
Tống Dương Minh nhanh tay lẹ mắt, vội đỡ vai cô ấy, bảo vệ cô ấy sau lưng: “Không sao chứ?”
Khương Thu Mộc ấm ức bĩu môi, rưng rưng lắc đầu: “Làm sao đây…”
“Đám người này có chuẩn bị mà tới…” Tống Dương Minh nhìn người áo đen trước mặt.
Những người này sắc mặt lạnh lẽo, ai nấy trên người đều lộ ra hung hăng độc ác mà người bình thường không có, căn bản không phải kẻ tầm thường.
Dứt lời, điện thoại Khương Thu Mộc vang lên.
Là Cố Vũ Tùng.
“Cô bây giờ dẫn đám người Tống Dương Minh đến trại tạm giam đợi tôi, manh mối cô cung cấp trước đó có kết quả rồi, Tống Hân Nghiên có thể ra ngoài rồi, tôi đi lấy đồ trước, trễ một chút đến hội hợp với các cô.”
Khương Thu Mộc lập tức nở nụ cười: “Được.”
Thời cơ xoay chuyển đến quá nhanh! Quá kích động rồi!
Cúp điện thoại, cô vui mừng nhảy cẫng lên, bắt lấy đôi tay Tống Dương Minh, kích động nói: “Cố Vũ Tùng lấy được chứng cứ rồi, Cố Vũ Tùng lấy được chứng cứ rồi, Hân Nghiên sẽ nhanh chóng không sao rồi! Chúng ta mau quay về!”
…
Bên kia.
Phòng tổng giám đốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-troi-dinh-cau-ba-anh-khong-loi-thoat-dau/453538/chuong-242.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.