🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Mặt Sở Thu Khánh lóe lên luống cuống.
Cô ta nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm, dịu dàng cười nói: “Giáo dưỡng thục nữ dạy học thức lễ nghĩa. Chúng ta cũng là vợ chồng hợp pháp đã lĩnh chứng, con của chồng em bệnh, em ở lại, giúp anh chăm sóc bé quản lý chuyện nhà thì có gì không đúng?”
Cô ta đặt sữa lên bàn, có chút u oán: “Huống hồ, chúng ta sở dĩ hiện tại vẫn chưa cử hành hôn lễ, chẳng lẽ không phải vì anh chưa chọn xong ngày kết hôn sao?”
Cô ta vốn đã có thể trở thành bà Tưởng danh chính ngôn thuận.
Nhưng vì tiện nhân Tống Hân Nghiên đó, chồng chưa cưới của cô ta vào ngày lĩnh chứng cho cô ta leo cây!
Nói kêu người trực tiếp đi xử lý giấy chứng nhận, nhưng chứng nhận kết hôn cầm về xong, Chúc Minh Đức chỉ cho cô ta xem một cái liền thu đi rồi.
Giấy chứng nhận kết hôn cũng không đưa cô ta! Sợ cô ta cầm ra ngoài khoe khoang sao?!
Sở Thu Khánh thầm cắn chặt răng, chuyện này cô ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua như vậy!
Ánh mắt Tưởng Tử Hàn lạnh lẽo: “Cô đang oán trách? Có giấy chứng nhận kết hôn còn chưa thỏa mãn?”
“Không có.”
Tưởng Tử Hàn bỗng bình thản nói: “Đừng mong đợi vô ích, sẽ không có hôn lễ, lĩnh chứng với cô cũng chỉ là tôi đồng ý di ngôn lúc lâm chung của ba, không muốn ông chết không nhắm mắt mà thôi. Hai nhà Tưởng Sở hiện tại cũng xem như liên hôn rồi, vọng tưởng khác cô tốt nhất nhanh chóng loại bỏ.”
Mặt Sở Thu Khánh dần rút đi sắc đỏ.
Những lời này của Tưởng Tử Hàn không thể nghi ngờ là đang rõ rành rành cho cô ta một bạt tai.
Cô ta đỏ mắt, nước mắt lặng lẽ rơi xuống: “Hàn, chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên.”
Tưởng Tử Hàn lại cầm tài liệu trước mặt lên xem.
Sở Thu Khánh không cam lòng cắn môi, nghẹn ngào nói: “Có phải bất kể em làm gì anh cũng sẽ không tiếp nhận?”
“Phải.” Tưởng Tử Hàn nhìn cũng không thèm nhìn cô ta, lạnh nhạt nói: “Trừ phi cô chết vì tôi!”
Chết vì anh?!
Chết vì anh rồi, anh thật sự sẽ mềm lòng, nhìn cô ta thêm một cái sao?
Không, anh sẽ không!
Cô ta chết rồi, anh mới có thể quang minh chính đại có đôi có cặp với tiện nhân Tống Hân Nghiên đó?!
Cô ta tuyệt đối không cho phép! Chết cũng phải bá chiếm vị trí bà Tưởng!
Sở Thu Khánh bất chấp đưa ra quyết tâm, nhưng nhìn khuôn mặt lạnh nhạt đó của người đàn ông, trái tim vẫn như chiếc túi bị rách một lỗ, trống rỗng: “Xem ra, anh thật sự rất chán ghét em.”
Tưởng Tử Hàn chợt ngẩng đầu khỏi văn kiện, cười lạnh: “Nếu không cô cảm thấy là thích? Sở Thu Khánh, tôi sống lâu như vậy, lần đầu tiên trong đời bị uy hiếp chính là đến từ cô, cô hẳn không cho rằng tôi đang biết ơn cô?”
Nước mắt Sở Thu Khánh rơi càng dữ dội: “Mặc dù rất muốn, nhưng em không ngây thơ đến mức đó.”
Cô ta đè nén tủi thân, phẫn nộ và không cam lòng, quyết đoán lau nước mắt trên mặt.
“Xem ra, vợ chồng hòa hợp, cầm sắt hòa minh gì đó, cả đời này chúng ta định sẵn sẽ không có. Vậy thì giao dịch đi, hảo cảm của em đối với anh không thể cảm động được anh, vậy thì chỉ có thể đổi phương thức khác để dây dưa anh cả đời, anh đừng mơ tưởng em sẽ ly hôn!”
Sở Thu Khánh cắn răng, gằn giọng: “Dù em chết, cũng tuyệt, đối, không, ly, hôn!”
Tưởng Tử Hàn lạnh nhạt bình tĩnh nhìn cô ta, như đang nhìn một chú hề nhảy nhót.
Sở Thu Khánh chợt hoảng, hô hấp dần nặng nề tiết lộ sự khiếp đảm của cô ta.
Cô ta ra vẻ không để ý, kiên trì nói: “Vừa rồi có người gửi manh mối cho em, đều có liên quan tới chuyện Minh Trúc bị hạ độc, cùng Tống Hân Nghiên ở trại tạm giam thất thủ giết người. Những thứ trong tay em có thể cứu Tống Hân Nghiên, anh muốn cứu cô ta chúng ta có thể trao đổi. Yêu cầu của em rất đơn giản, chỉ cần một hôn lễ long trọng. Yêu hay không gì đó, em cũng không hi vọng xa vời anh sẽ cho, nhưng ở trước mặt người ngoài anh cho em chút tôn nghiêm, diễn vợ chồng ân ái gì đó là được.”
Tưởng Tử Hàn bóp lấy cổ họng Sở Thu Khánh: “Uy hiếp tôi?! Tốt lắm, lần đầu tiên uy hiếp tôi thành công rồi thì lập tức bắt đầu lần thứ hai? Sở Thu Khánh, cô thật được lắm!”
Cảm giác ngạt thở trên cổ họng khiến Sở Thu Khánh khủng hoảng.
Nhưng lời đã nói tới mức độ này, cô ta không thể lùi bước, cũng tuyệt đối không cho phép bản thân lùi bước.
“Anh sẽ.” Sở Thu Khánh nói: “Hơn nữa em cũng nói rồi, đây chỉ là giao dịch, anh có thể lựa chọn không tiếp nhận.”. Truyện Võng Du
Tưởng Tử Hàn mắt lạnh như đao, gân xanh trên mu bàn tay dần nổi lên: “Cô tốt nhất đừng để tôi biết những chuyện này đều có liên quan tới cô! Nếu không, dù ba tôi từ dưới đất bò dậy, tôi cũng sẽ xử lý cô và nhà họ Sở!”
Anh hất Sở Thu Khánh ra: “Cút!”
Sở Thu Khánh bị lực tay mạnh mẽ của Tưởng Tử Hàn hất lảo đảo, đỡ kệ sách bên cạnh mới miễn cưỡng đứng vững cơ thể.
Cô ta đỏ mắt tức giận nói: “Anh thật sự không muốn biết hung thủ là ai sao?”
Hơi thở lạnh lẽo toàn thân Tưởng Tử Hàn ập xuống, khinh thường nói: “Tưởng Tử Hàn tôi muốn biết điều gì, còn không cần một người phụ nữ đến thông báo!”
Sở Thu Khánh bị cảm giác áp bách cường đại trên người anh đè ép bất giác run rẩy.
Ra khỏi thư phòng.
Cô ta phẫn nộ đá hai cái lên lan can bên cạnh.
Vốn cho rằng cục diện thắng chắc lại vì Tưởng Tử Hàn cứng mềm không ăn, dầu muối không vào mà trở thành tử cục.
Sở Thu Khánh mím chặt môi, ánh mắt âm u lóe lên hung ác.
Xem ra, cô ta không ác liệt một chút, anh căn bản sẽ không nôn nóng mềm lòng.
Đã vậy…đừng trách cô ta ra tay ác độc!
Trong thư phòng.
Tưởng Tử Hàn nhìn cánh cửa bị Sở Thu Khánh đụng trúng như có điều suy nghĩ.
Anh gọi điện thoại cho Chúc Minh Đức: “Theo sát Sở Thu Khánh, thuận tiện cho người điều tra tung tích gần đây của cô ta.”
Người phụ nữ này, tuyệt đối có vấn đề!

Ngoại thành thủ đô.
Nhà hỏa táng.
Lúc Khương Thu Mộc và Tống Dương Minh tới, thi thể của Dương Liễu đã đợi hỏa táng rồi.
Khương Thu Mộc xông về phía thân nhân: “Chú, dì, cái chết của Dương Liễu vẫn còn rất nhiều nghi ngờ chưa được tháo dỡ, tạm thời không thể hỏa táng. Xin để chúng cháu khám nghiệm thi thể lần nữa. Chúng cháu đã dẫn pháp y tới rồi, sẽ không trễ nãi bao nhiều thời gian của mọi người.”
Người nhà Dương Liễu đều đồng loạt thay đổi sắc mặt.
Có người kích động nói: “Người đã chết rồi, thi thể vì khám nghiệm đã hủy không ra gì rồi, các người còn muốn thế nào. Cút đi, chúng tôi không làm khám nghiệm thi thể nữa!”
Khương Thu Mộc vội nói: “Nhưng Dương Liễu có khả năng chết vì nguyên nhân khác, chẳng lẽ mọi người muốn để cô ấy chết không rõ ràng sao?”
“Cái gì mà không rõ ràng?” Một người đàn ông trung niên phẫn nộ nói: “Nó chính là bị nữ tội phạm giết người họ Tống kia đánh chết! Giết người đền mạng, con nhà chúng tôi chết rồi, họ Tống kia đừng hòng thoát thân! Các người có phải do họ Tống kia tìm tới? Cút! Còn không cút, đừng trách tôi không khách sáo với các người!”
Người đàn ông tức giận cắn răng nghiến lợi, tư thế như muốn liều mạng với Khương Thu Mộc.
Tống Dương Minh khẽ cau mày, bước tới một bước, bắt lấy cánh tay người đàn ông giơ lên, hất ngược về.
Toàn thân anh ấy lạnh lùng chính khí, khí thế người đàn ông lập tức ỉu xìu.
Mẹ Dương Liễu thấy vậy, khóc ‘òa’ một tiếng: “Con gái tôi đã chết rồi, các người còn không buông tha nó? Chúng tôi bây giờ chỉ muốn nó nhập thổ an nghỉ, không bị quấy rầy nữa, chẳng lẽ chỉ chút tâm nguyện như vậy cũng không thực hiện được sao? Phía cảnh sát sớm đã khám nghiệm thi thể rồi, cũng đưa ra báo cáo khám nghiệm rồi, chúng tôi đã nhận mệnh rồi, các người tại sao còn muốn ép người như vậy chứ, các người còn muốn hết lần này tới lần khác sỉ nhục thi thể của nó, không sợ hủy hoại lương tâm sao?”
Phía nhà họ Dương chợt xông tới một đám người áo đen hung thần ác sát.
Họ nhào lên như ong vỡ tổ, trực tiếp chặn người nhà họ Dương ở phía sau, đồng thời còn đẩy Khương Thu Mộc và Tống Dương Minh ra ngoài.
Người nhà họ Dương có cơ hội, vội thúc giục nhân viên của nhà hỏa táng mau chóng hỏa táng thi thể.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.