Anh ấy không đơn thuần như Khương Thu Mộc, chỉ nói: “Anh tới chậm, để em phải chịu khổ rồi. Nhưng giờ đã có anh ở đây, em không cần lo lắng nữa. Anh đã đi gặp thủ trưởng trong phân bộ, nhờ người ta đánh tiếng với bên công - kiểm – pháp…”
“Anh!" Tống Hân Nghiên cau mày, không đồng ý nói: “Trước kia hồi ở bộ đội anh cũng chưa từng làm phiền tới cấp trên, dùng quan hệ để làm gì đó, bây giờ…”
“Yên tâm, không có đi cửa sau. “
Tống Dương Minh xoa đầu em gái một cách cưng chiều, khiến mái tóc của cô loạn hết cả lên: “Anh tin em gái mình sẽ không làm ra những hành vi quá khích như vậy, thế nên mới nhờ lãnh đạo đánh tiếng, yêu cầu bên kia nhất định phải phá án một cách công bằng chính trực.”
Tống Hân Nghiên yên lòng.
Anh trai không phá lệ vì cô là được.
Cô cảm động tới ướt cả hốc mắt: “Anh, cám ơn anh. “
Tống Dương Minh ôm cô vào ngực, vỗ lưng cô dỗ dành: “Được rồi, muốn ôn chuyện hay cảm động gì đó thì để sau đi, nói chính sự trước đã.”
Khương Thu Mộc vội vàng gật đầu phụ họa: “Lần này tớ dẫn theo luật sư tới, còn tìm một vị pháp y cực kỳ xuất sắc ở Hải Thành. Nước thủ đô quá sâu, tớ không tin nổi người nơi này.”
Tống Dương Minh không yên tâm, nhỏ giọng dặn dò: “Tuy bọn anh có thể thường tới đây thăm em, nhưng không có cách nào nhúng tay vào đây để chăm sóc cho em được, em nhất định phải bảo vệ tốt bản thân, đừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-troi-dinh-cau-ba-anh-khong-loi-thoat-dau/453535/chuong-239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.