Nghe thấy lời mở đầu này, Tưởng Tử Hàn lập tức cau mày.
Bạn nhỏ Tưởng Minh Trúc dường như không nhìn thấy, nói tiếp: “Người khác vu oan cho cô ấy, ba, chỉ có ba mới có thể giúp được cô ấy.”
Tưởng Minh Trúc tuy còn nhỏ nhưng rất thông minh, không nói rõ, nhưng có thể khiến anh biết được cô bé đang nói ai.
Tưởng Tử Hàn vô cùng kinh ngạc nhìn con gái.
Con nhóc này từ nhỏ đến lớn, mở miệng khép miệng đều là lão Tưởng, không dễ gọi ba.
Không ngờ hôm nay….
Tưởng Minh Trúc lấy điện thoại ra, mở đến hai tin tức nóng vẫn chưa giảm nhiệt trong hai ngày hôm nay: “Người bạn này của con rất ngốc, rất đáng yêu, còn có chút ngây thơ, đoán chừng cô ấy ngay cả một con vật nhỏ cũng chưa từng giết, chứ đùng nói đến giết người, đầu độc gì đó….”
Tìm kiếm nóng không chỉ là Tống Hân Nghiên đầu độc, còn có tiêu đề cô giết người ở trại giam vừa mới lên.
Chuyện ở trại giam vốn dĩ đã được ép xuống, không biết tại sao lại bị lộ ra.
Tưởng Tử Hàn kinh ngạc, mím môi nhìn điện thoại của con gái.
Tưởng Minh Trúc cũng đang xem điện thoại, giọng nói trầm thấp, bình tĩnh mà nghiêm túc: “Mặc dù cô ấy không thông minh, còn luôn bị người khác hãm hại, bị thiệt thòi cũng không biết thu lại sự sắc sảo, không giống một người ưu tú lại khiêm tốn như con, nhưng, con thật sự xem cô ấy là bạn.”
Tưởng Tử Hàn: “….”
Đôi mắt Tưởng Minh Trúc trong veo nhìn Tưởng Tử Hàn nói: “Ba, cô ấy là một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-troi-dinh-cau-ba-anh-khong-loi-thoat-dau/453534/chuong-238.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.