Tưởng Diệc Sâm bật cười: “Cũng cứng rắn lắm.” Anh em của Tưởng Tử Hàn, người nào người nấy đều rất trung thành. Nếu anh ta không thể ly gián được anh em của Tưởng Tử Hàn thì chỉ còn cách khống chế thôi! Tên vệ sĩ dùng chân đá vào người Cố Vũ Tùng. Cố Vũ Tùng đang nằm dưới đất, không có chút phản ứng nào. Vệ sĩ hỏi: “Cậu chủ, giờ xử lý thế nào đây? Cứ thả anh ta đi như vậy sao?” Tưởng Diệc Sâm ngậm điếu thuốc ở miệng, châm lửa “tách” một tiếng châm lửa. Trong làn khói mịt mù, anh ta cười mỉa đầy tàn độc: “Thả chứ, sao lại không thả? Thả hổ về rừng thì trò chơi mới càng thú vị hơn.” Tưởng Diệc Sâm đá Cố Vũ Tùng đi: “Ném về đi.” “Vâng!” ... Bệnh viện Phổ Nhân. Khoa Nhi, khu phòng bệnh VIP. Mộ Kiều Dung nhận được tin liền vội vã chạy đến. Tống Hân Nghiên đang cắt móng tay cho cô bé. Nhìn thấy cô, Mộ Kiều Dung tức giận, bước vào không nói lời nào, cứ thế bước tới kéo cô ra. Tống Hân Nghiên bị kéo bất ngờ, loạng choạng một lúc mới đứng vững được. Tưởng Minh Trúc cau mày không vui. Mộ Kiều Dung ngồi vào chỗ Tống Hân Nghiên vừa ngồi: “Bảo bối nhỏ của bà, sao cháu lại bị thương vậy? Cháu bị thương ở đâu, mau nói cho bà nội biết.” Tưởng Minh Trúc liếc nhìn Tống Hân Nghiên đang bất lực đứng bên cạnh, ngoan ngoãn nói như chưa có chuyện gì: “Bà nội, sau khi truyền máu xong thì cháu đã không sao rồi.” Cô bé chớp chớp đôi mắt đen ngấn nước: “Cô giáo nói có ân phải báo, bà nội, bà nói xem cháu nên báo đáp người đã truyền máu cho cháu thế nào đây?” Mộ Kiều Dung cau mày: “Bảo bối muốn báo đáp thế nào? Hay là bà nội giúp cháu cho người đó một khoản tiền nhé?” Cô nhóc lắc đầu tỏ vẻ không đồng tình: “Cô ấy không thiếu tiền đâu ạ.” Tống Hân Nghiên: “...” Không! Cô thiếu! Cô còn nợ Tưởng Tử Hàn một khoản tiền to sụ kia kìa! Mộ Kiều Dung yêu chiều nói: “Như vậy đi, hay là cháu tự chọn một món quà hay tự làm một món quà tặng cho người đó đi? Có thể chọn thứ gì đắt đắt một chút, như vậy vừa có thành ý vừa thể hiện được sự biết ơn của mình.” “Cái này được ạ.” Cô bé vui vẻ nói: “Vậy bà nội có muốn chọn cùng cháu không?” “Được.” Mộ Kiều Dung chưa từng tức giận trước mặt đứa cháu gái của mình. Bà véo mũi cô bé đầy chiều chuộng: “Minh Trúc nhà ta muốn mua gì cũng được.”’ Tưởng Minh Trúc mỉm cười hài lòng. Cô bé kiêu ngạo nâng cằm qua bà nội, nhìn Tống Hân Nghiên cười ranh mãnh: “Tống Hân Nghiên, cô nghe thấy chưa, cô thích gì có thể tùy ý chọn, bà nội tôi vừa giàu vừa hào phóng lắm đấy.” Mộ Kiều Dung bị lời của đứa cháu gái nhỏ nhà mình làm cho nghẹn họng, sắc mặt không được tốt lắm nhưng cũng không thể thể hiện ra ngoài. Tống Hân Nghiên cố nén cười gật đầu: “Vậy mẹ cảm ơn bảo bối Minh Trúc nhé!” “Người một nhà cả, cô không cần khách sáo đâu.” Cô nhóc hào sảng xua tay. Tống Hân Nghiên không nhịn được cười. Mộ Kiều Dung thì tức giận, hít thở không thông. Ai là người một nhà với cô ta chứ! Nhìn thấy sắc mặt khó coi của Mộ Kiều Dung, tâm trạng Tống Hân Nghiên tốt vô cùng: “Ồ, con cũng biết chúng ta là người một nhà sao, mẹ là mẹ con, đương nhiên là phải cứu con rồi. Minh Trúc có lòng như vậy là ngoan lắm, cảm ơn con nhé.” Mộ Kiều Dung mỉa mai châm chọc: “Giữa người lạ và người quen đương nhiên là khác biệt, nên cảm ơn thì vẫn phải cảm ơn thôi. Chuyện lần này đúng là chúng tôi nên cảm ơn cô. Cô Tống thích thứ gì thì đừng khách sáo với tôi.” Bầu không khí trong phòng bệnh chợt trở nên ngượng ngập. Đúng vào lúc này, Tưởng Tử Hàn đẩy cửa bước vào. Mộ Kiều Dung hờ hững nói: “Con về đúng lúc lắm, mẹ thấy bây giờ con bận quá. Vừa bận chuyện công việc vừa bận yêu đương, con cũng không thể phân thân được. Đợi đến khi Minh Trúc ra viện, mẹ sẽ đưa nó về thủ đô.” “Cháu không muốn.” Không đợi Tưởng Tử Hàn lên tiếng, Tưởng Minh Trúc đã khó chịu từ chối: “Ở thủ đô không vui chút nào hết, người ở đó cũng rất giả dối, ai cũng đeo mặt nạ, nhiều mưu kế, lòng dạ lại độc ác. Kể cả trẻ con cũng vậy, vừa nhỏ nhen vừa kiêu căng, không dễ chơi chút nào, cháu không muốn về đó đâu.” Mộ Kiều Dung dịu dàng an ủi cô bé: “Sau khi về đó, Minh Trúc sẽ sống với bà nội, bà nội sẽ chăm sóc cho cháu. Có bà thì không ai dám bắt nạt Minh Trúc nhỏ bé nhà ta đâu.” Cô bé nhanh chóng chui ra khỏi chăn, đứng trên giường, nắm lấy tay Tống Hân Nghiên: “Vậy cháu sẽ đi cùng Tống Hân Nghiên. Cô ấy đi thì còn có chút thú vị. Cô ấy không đi thì cháu cũng không đi nữa.”. ngôn tình sủng Ánh mắt Mộ Kiều Dung sa sầm xuống mấy phần, nhưng vẻ mặt lại không hiện rõ chút nào, vẫn nhẹ giọng dỗ dành Tưởng Minh Trúc: “Cô ấy là vợ của ba con, đương nhiên phải đi theo ba con rồi. Ba con ở đây còn có việc, đợi khi nào ba con xong việc thì sẽ dẫn cả Tống Hân Nghiên cùng về.” “Có thật không ạ?” Tưởng Minh Trúc ngạc nhiên, ngẩng gương mặt nhỏ nhắn lên hỏi Tống Hân Nghiên: “Cô sẽ đi chứ?” Tống Hân Nghiên liếc nhìn Tưởng Tử Hàn: “Chỉ cần ba con đồng ý dẫn mẹ về thì mẹ nhất định sẽ đi.” “Nhất định là ba tôi bằng lòng!” Cô nhóc nói chắc nịch. Dù sao ba cô bé cũng là một lão già độc thân, mãi mới tìm được một người vợ, đương nhiên là đi đâu cũng muốn đem bảo bối theo rồi. Cô bé đã là một đứa trẻ lớn rồi, cô bé hiểu hết! Mộ Kiều Dung khinh thường nói: “Gốc rễ nhà họ Tống đều ở đây, cô Tống thật sự đành lòng bỏ một số tài sản lớn như vậy sao?” Tống Hân Nghiên làm như không nghe thấy sự châm chọc trong lời nói của Mộ Kiều Dung, mấy lời nịnh nọt mát tai lập tức thốt lên: “Không phải người ta thuyền theo lái gái theo chồng sao ạ. Đúng là cháu đã quen thuộc với tất cả mọi thứ ở đây, nhưng ở đây không có chồng và con gái cháu. Vì Tử Hàn và Minh Trúc, đừng nói là xa quê tới một nơi hoàn toàn xa lạ, cho dù có là núi đao biển lửa, rời khỏi trái đất thì cháu cũng bằng lòng.” Tưởng Tử Hàn nhướng mày. Anh biết câu nói này không đáng tin lắm nhưng không hiểu sao vẫn cảm thấy vui. Ý cười thoáng qua trong mắt người đàn ông. Mộ Kiều Dung bị ép cho tức giận, cười mỉa mai: “Xem ra cô đã chuẩn bị tốt cho việc làm tơ hồng vàng rồi.” “Vì sao nhất định phải là tơ hồng vàng chứ ạ?” Khuôn mặt nhỏ của Tống Hân Nghiên nở một nụ cười tự tin: “Cháu tự tin vào kiến thức và kinh nghiệm mà mình đã học được trong mấy năm qua. Cháu tin với khả năng của mình, cháu hoàn toàn có thể tỏa sáng ở bất cứ đâu, sẽ không gây trở ngại cho Tử Hàn đâu!” Đôi mắt xinh đẹp của cô liếc sang Tưởng Tử Hàn, đong đầy tình cảm: “Đương nhiên, nếu bất đắc dĩ mà cháu phải lặng lẽ làm một người vợ hiền bên cạnh Tử Hàn thì cháu cũng bằng lòng. Vì Tử Hàn, vì hạnh phúc của ngôi nhà nhỏ này, cháu bằng lòng từ bỏ sự nghiệp và lí tưởng của mình!” Nói đến đây, cô còn cố ý thở dài: “Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, ai bảo con trai dì có sức hút lớn như vậy, đã gặp được rồi là khiến người ta không muốn bỏ lỡ.” Khuôn mặt được chăm sóc kỹ càng của Mộ Kiều Dung trở nên vặn vẹo. Tưởng Minh Trúc lén dành cho cô một like sau lưng bà nội. Tống Hân Nghiên nháy mắt với cô bé, tỏ ý đã nhận được. Trong cuộc chiến giữa những người phụ nữ, Tưởng Tử Hàn khôn ngoan, từ đầu đến cuối đều không tham gia vào. Chỉ là sau khi Tống Hân Nghiên nói xong, khóe môi anh lại lặng lẽ nhếch lên. Thấy cuộc chiến đã dừng lại, anh mới nhìn sang con gái rồi nói: “Tưởng Minh Trúc, con trả lời bà nội đi, con có muốn cùng bà về thủ đô không?” Tưởng Minh Trúc ngẩng mặt lên, đưa ra điều kiện với ông ba già nhà mình: “Ba phải hứa nhất định sẽ đưa Tống Hân Nghiên về thì con mới theo bà nội về trước.” “Được.” Tưởng Tử Hàn khẽ giọng đồng ý. Sau khi Tưởng Tử Hàn rời đi, Mộ Kiều Dung gọi Tống Hân Nghiên ra khỏi phòng bệnh. Tưởng Minh Trúc biết rõ bà nội mình ghê gớm thế nào. Cô bé nhìn Tống Hân Nghiên lo lắng. Tống Hân Nghiên nở một nụ cười trấn an cô bé rồi đóng cửa bước ra ngoài. Ngay khi cánh cửa của phòng vừa đóng lại, Mộ Kiều Dung đã định cho cô một cái bạt tai. Tống Hân Nghiên đã có sự chuẩn bị từ trước, cô nắm lấy cổ tay Mộ Kiều Dung, cánh tay bà ta dừng giữa không trung. Cô khách sáo nói: “Dì à, vì dì là mẹ của Tử Hàn, là bà nội của Minh Trúc, cháu tôn trọng dì nên lần này cháu không tính toán với dì. Nhưng lần sau dì dám ra tay với cháu thì đừng trách cháu không kính trọng người lớn tuổi. Còn nữa…”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]