Hoắc Tấn Trung uống đến say khướt, ôm điện thoại di động gọi liên tục cho Tống Hân Nghiên nhưng không gọi được, anh ta lại đến những nơi cô có thể đến để tìm cô.
Anh ta xông vào phòng vẽ tranh của Khương Thu Mộc: “Thu Mộc, cô có biết Hân Nghiên đang ở đâu không? Cô kêu cô ấy đến gặp tôi đi.”
“Hoắc Tấn Trung, đầu anh bị cửa kẹp rồi, hiện giờ anh là chồng chưa cưới của Tống Như Mỹ, anh không đi tìm vợ chưa cưới của anh mà tìm Hân Nghiên để làm gì?”
“Tôi yêu cô ấy! Tôi làm như vậy cũng vì tương lai của chúng tôi, sao cô ấy lại không hiểu cơ chứ?”
“À!”
Khương Thu Mộc giận quá hóa cười: “Cái thứ đàn ông vô cùng cặn bã như anh, cũng may là Hân Nghiên đấy, nếu đổi lại là tôi thì tôi đã sớm đánh cho anh không thể làm người được rồi. Thừa dịp bà đây còn chưa ra tay thì mau cút đi!”
Hoắc Tấn Trung lảo đảo đi lung tung khắp phòng vẽ tranh: “Cô không cho Hân Nghiên tới gặp tôi thì tôi sẽ không đi.”
Anh ta đứng không vững rồi dựa vào một bức họa trên tường.
Khương Thu Mộc bị dọa sợ đến mức trái tim sắp ngừng đập: “Anh đi đứng vững vàng vào cho tôi, đừng chạm vào, tôi mới vừa vẽ nó đó… Đừng có sờ lung tung, còn chưa làm… Tôi gọi điện giúp anh!”
Khương Thu Mộc bị ép buộc không còn cách nào, đành phải chịu thua.
Điện thoại được mở với âm lượng lớn nhất.
“Hân Nghiên, không biết hôm nay Hoắc Tấn Trung nổi điên cái gì mà lại quậy phá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-troi-dinh-cau-ba-anh-khong-loi-thoat-dau/453336/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.