Sau khi đại hội thể thao kết thúc, ba người ăn cơm ở bên ngoài rồi mới về nhà.
Tưởng Tử Hàn có công việc cần xử lý gấp, Tống Hân Nghiên tiếp nhận nhiệm vụ tắm cho con.
Lần đầu tiên tắm cho bạn nhỏ, Tống Hân Nghiên hơi luống cuống tay chân.
May là Tưởng Minh Trúc chủ động phối hợp nên cô nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ.
Sau khi bế người trong bồn tắm ra ngoài, Tống Hân Nghiên lấy khăn tắm quấn lấy cô bé, vô tình nhìn thấy vết bớt trông giống trăng lưỡi liềm sau lưng đứa trẻ.
Cô sửng sốt: “Ôi, sao cháu cũng có vết bớt hình trăng lưỡi liềm ở chỗ này?”
Cô nhóc liếc mắt: “Có vết bớt thì rất lạ à? Kiến thức nông cạn!”
“Có vết bớt không lạ lắm, nhưng vết bớt sau lưng của cháu hơi giống với của cô.”
Tống Hân Nghiên kéo đồ của mình lên cao để tấm lưng hiện ra ngoài.
Vết bớt trên đó giống cả vị trí, hình dáng lẫn màu sắc.
Có điều vết bớt của cô lớn hơn của Tưởng Minh Trúc một tí.
Cô nhóc kia cũng kinh ngạc.
Nhưng cô bé đã nhanh chóng thu lại cảm xúc, nói y hệt bà cụ non: “Thế này có là gì. Theo số liệu thống kê thì cứ vài người là lại có một người mang vết bớt, mà trong những người này, rất nhiều người đều có vết bớt hoặc nốt ruồi giống nhau cả hình dáng lẫn vị trí.”
Tống Hân Nghiên dùng khăn tắm bọc Tưởng Minh Trúc lại rồi ôm lấy cô bé.
“Chụt!”
Cô hôn thật mạnh vào khuôn mặt bé bỏng núc ních của cô nhóc kia, cười nói: “Bất kể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-troi-dinh-cau-ba-anh-khong-loi-thoat-dau/453335/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.