Đám người kích động, ồ ạt xúm lại chỗ Tống Hân Nghiên. Khương Thu Mộc đi phía sau cô run sợ. Con nhỏ chết tiệt này, đúng là đi tìm đường chết mà! Thời điểm này lại kéo cô ấy đến đây. Tuy trong lòng chửi, nhưng cô ấy vẫn cắn răng, đứng lên phía trước bảo vệ Tống Hân Nghiên ở phía sau. Tống Hân Nghiên nhìn xung quanh một vòng, lạnh lùng nói: “Các người dám ném một quả trứng thối, một cọng rau nát trong tay lên người tôi, tôi đảm bảo mặt của mấy người sẽ bị hủy hoại mãi mãi, phẫu thuật thẩm mỹ cũng vô dụng, không khôi phục lại được!” Đại đa số người bị hại lập tức bị kiềm chế lại. Tuy vẫn còn rất tức giận, nhưng đa số vẫn hy vọng vấn đề được giải quyết, chữa khỏi gương mặt bị hủy hoại. Nhưng cũng có người càng tức giận hơn, cảm thấy bị uy hiếp, trứng thối trong tay chọi qua Tống Hân Nghiên giữa bầu không khí yên tĩnh quái gở. “Con khốn, còn định lừa chúng tôi, nằm mơ!” “Hân Nghiên cẩn thận!” Khương Thu Mộc dùng thân mình che chắn, không do dự ném chiếc túi hàng hiệu trong tay ra ngoài, hất trứng thối bay đi. Trứng thối vỡ tung trên chiếc túi, dịch trứng tanh hôi buồn nôn bắn đầy người cô ấy. Khương Thu Mộc bị sốc mùi đến nỗi suýt lìa đời tại chỗ. Tống Hân Nghiên vội chắn trước mặt cô bạn thân, ánh mắt sắc bén lạnh lùng nhìn về phía người vừa ném trứng: “Tôi nhớ kỹ rồi! Trong tay tôi vốn dĩ có đủ thuốc chữa mặt cho mọi người, nhưng bây giờ tôi chính thức thông báo với bà, phần của bà sẽ không có đâu! Muốn chữa thì tự đi nghĩ cách đi!” Nghe giọng điệu chắc chắn của Tống Hân Nghiên, vốn dĩ trong lòng mọi người vẫn còn do dự bắt đầu tin tưởng dần, có lẽ cô thật sự có cách chữa cho bọn họ. Hoắc Tấn Trung âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần là chuyện liên quan đến sản phẩm, anh ta vẫn luôn vô cùng tin tưởng Tống Hân Nghiên. Chỉ cần cô không bày trò thì hẳn là có thể nói được làm được. Tống Kim Minh khinh thường cười khẩy: “Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, cô ta có thể nghĩ ra cách gì chứ?” Tống Mỹ Như vô thức nhíu mày, bàn tay cầm túi cũng siết chặt. Cô ta tiến lên vài bước, nắm lấy tay Tống Hân Nghiên, nôn nóng nói: “Chị biết em không thích chị, ở đâu cũng muốn đối nghịch với chị. Nhưng giờ không phải lúc để em tranh giành thắng thua, em cho mọi người hy vọng đến lúc đó lại không có cách, không phải sẽ khiến mọi người càng thêm khó chịu sao?” Giọng nói nghe thì có vẻ đã hạ thấp xuống nhưng vẫn khiến mọi người nghe được rõ ràng. Nhóm bị hại vẫn còn đang bán tín bán nghi lại lần nữa kích động. “Tống Hân Nghiên, nếu cô có cách thì nói rõ ràng ra đi!” “Nếu hôm nay cô không nói rõ thì đừng hòng rời khỏi chỗ này nửa bước, đến lúc đó chúng ta gặp nhau trên tòa.” Tống Hân Nghiên lạnh lùng rút khỏi tay Tống Mỹ Như, giơ tay bảo mọi người im lặng. Cô lấy di động ra, mở một đoạn video. Tống Hân Nghiên nói: “Đây là video hiện trường họp báo “Hoa Nhan”. Trong cuộc họp báo tôi đã nói với truyền thông và mọi người, rằng “Hoa Nhan” do tôi nghiên cứu phát minh ra nhưng công thức đã bị người ta đánh cắp. Có người nhanh chân đến trước, ra mắt “Hoa Nhan” trong tình cảnh tôi còn chưa hay biết. Chẳng những mở họp báo mà còn sản xuất số lượng lớn ra thị trường.” Sắc mặt Tống Mỹ Như lạnh căm, đôi môi mỏng hơi mím lại, ý hận trong mắt tràn đầy. Không ngờ cô lại lấy được đoạn video giám sát lúc đó? Bầu không khí dần yên tĩnh, cuộc họp báo trong video thì lại hỗn loạn ồn ào. Tống Hân Nghiên giơ điện thoại di động lên, tiếp tục giải thích bằng giọng nói rõ ràng mạch lạc: “Kẻ lấy trộm công thức “Hoa Nhan” không biết rằng, thứ họ lấy đi là công thức chưa hoàn thiện. Sản phẩm mà công thức chưa hoàn thiện đó làm ra chính là “Hoa Nhan” trong tay mọi người, được sản xuất từ hàng tiêu dùng nội địa.” Ánh mắt Tống Hân Nghiên quét lần lượt qua Tống Mỹ Như, Tống Kim Minh, Hoắc Tấn Trung. Hoắc Tấn Trung tiến lên một bước, trên mặt hiện lên vẻ áy náy: “Hân Nghiên, lúc ấy anh cũng không biết…” Tống Hân Nghiên coi như không thấy, thẳng thừng lẳng mắt đi, nhìn Tống Mỹ Như rồi nói: “Xảy ra vấn đề, mọi người chỉ biết đây là sản phẩm do tôi nghiên cứu thôi, nhưng không ai biết nhóm lô sản phẩm này không phải là lô hàng mà tôi giao quyền sản xuất! Chị, theo chị, em nói có đúng không?” Sắc mặt Tống Mỹ Như lạnh lẽo nham hiểm, ánh mắt hung ác như muốn ăn thịt người. Cô ta gượng cười: “Em gái đang nói gì vậy? “Nghiên Mị” là của em, sản phẩm có vấn đề, nguyên nhân vì sao thì em phải rõ hơn chị chứ, sao lại hỏi chị? Những người thực sự cần một lời giải thích không phải chị mà là những người bị hại ở đây.” Tống Hân Nghiên gật đầu: “Chị nói đúng.” Video đã phát đến cuối cùng, cô bị ném ra khỏi cửa “Nghiên Mị”, dáng vẻ vô cùng thảm hại, nằm bò trên mặt đất. Bàn tay và cánh tay đều bị trầy xước. Cô cất di động đi, cầm lấy một chai nhỏ màu trắng, phía trên viết “hàng dùng thử”: “Công thức “Hoa nhan” bị đánh cắp thiếu mất hai thành phần quan trọng, bây giờ hai loại thành phần đó đều ở trong sản phẩm này của tôi. Nhưng hai loại thành phần này lại không thể sử dụng riêng được, cần phải sử dụng cùng “Hoa Nhan” mà mọi người đã mua, sau khi nhũ hóa rồi mới bôi lên.” Ống tay áo được vén cao, bàn tay lộ ra, đoạn cánh tay thò ra ngoài trơn bóng không một dấu vết. Những chỗ bị trầy trong video đã hoàn toàn biến mất. Hiện trường ồ lên. “Không ngờ sự thật lại là như vậy!” “Giới nhà giàu quả nhiên đen tối, thế mà hồi nãy tôi lại đi tin loại giả tạo Tống Mỹ Như kia thật!” “Báo cảnh sát đi! Tất cả những người tham gia buổi họp báo hôm đó đều bị tình nghi là người trộm công thức và sản xuất hàng giả, không được tha một ai.” Làn gió dư luận lập tức đổi chiều. Mọi người quay ngoắt sang chỉ trích Tống Mỹ Như. Sắc mặt Hoắc Tấn Trung vô cùng tệ. Lúc ấy anh ta đến ủng hộ với thân phận vị hôn phu của Tống Mỹ Như, không ngờ chẳng được lợi lộc gì mà trái lại còn phải mang tiếng xấu đầy mình. Anh ta vô thức lùi một bước, kéo giãn khoảng cách với Tống Mỹ Như. Tống Mỹ Như hận nghiến răng nghiến lợi, hung hăng siết chặt chiếc túi xách, móng tay cắm vào lòng bàn tay lúc nào cũng không hay. Tính đi tính lại, không ngờ Tống Hân Nghiên còn chừa ra một chiêu như vậy chờ cô ta ở đây! Con khốn kiếp! Tống Kim Minh trong lúc hoảng loạn la to: “Tống Hân Nghiên, cô cố ý!” Nghe thấy tiếng của Tống Kim Minh, Tống Mỹ Như đột nhiên phản ứng lại, rưng rưng chực khóc: “Em gái, em hận chị trở về cướp đoạt địa vị của em ở nhà và công ty, chị có thể ra đi, cũng có thể xin lỗi em. Nhưng em cần gì phải lấy mặt của mọi người ra để tỏ ý hờn dỗi với chị chứ?” Cái gì? Đây là cuộc so đo tranh quyền đoạt lợi của hai chị em nhà người ta à? Còn bọn họ thì lại là vật hi sinh trong cuộc so đo này? Cảm xúc của những người bị hại lại tiếp tục vùng lên, tiếp tục phẫn nộ tập thể. Tống Hân Nghiên lạnh nhạt bình tĩnh nhìn Tống Mỹ Như: “Trong hiện trường buổi họp báo tôi đã nói rồi, sản phẩm này chưa thể đưa ra thị trường được, các người có nghe tôi không?” Mọi người nhớ lại trận hỗn loạn lúc nãy trong di động, trước khi bị ném ra ngoài, hình như Tống Hân Nghiên đã nói một câu như vậy. Tống Hân Nghiên lạnh lùng nói: “Mọi người đều có mắt có đầu óc, xem video xong sẽ tự phán đoán được, không cần chị lèo lái dẫn chuyện đâu. Hơn nữa, nếu tôi thật sự lấy mặt mọi người ra để trút giận thì bây giờ cũng sẽ không xuất hiện ở đây.” So với ân oán hào môn, chị em tranh quyền đoạt lợi, những người bị hại quan tâm hơn đến việc mặt của họ có thể khôi phục lại được nữa không. “Mâu thuẫn của mấy người thì tự về mà giải quyết với nhau đi, bây giờ chúng tôi chỉ muốn biết thứ trong tay Tống Hân Nghiên có thể cứu lại gương mặt bị lở loét của chúng tôi không.” Gương mặt Tống Hân Nghiên tràn đầy phấn khởi, vô cùng tự tin nói: “Thử đi là biết.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]