Dì Giang trừng mắt lườm Giang Tứ một cái, an ủi tôi: "Con đừng nghe lời thằng ranh này, ý nó không phải thế đâu."
"Thật sự không sao đâu ạ." Tôi cười nhạt, "Hơn nữa bố mẹ con đều hy sinh vì nhiệm vụ, chuyển hộ khẩu con sợ thi đại học người ta không cộng điểm ưu tiên cho con nữa, chuyển trường xong áp lực lớn lắm, con rất sợ mình không thi đỗ trường đại học tốt, có điểm cộng vẫn chắc ăn hơn ạ."
Tầm mắt tôi vô tình chạm phải ánh mắt Giang Tứ. Trong đôi mắt đen láy của anh đang dấy lên một loại cảm xúc mà tôi đọc hiểu được.
Tim tôi như bị ai đ.â.m một cái, cơn đau âm ỉ lan ra dày đặc: "Dì Giang, con ăn xong rồi, con lên lầu làm bài tập một lát ạ."
"Đi đi con."
Lúc đi ngang qua người Giang Tứ, tôi thấy người anh động đậy, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại chẳng nói gì.
13.
Sau chuyện chuyển hộ khẩu, tôi và Giang Tứ chiến tranh lạnh. Anh không tìm tôi nói chuyện, tôi cũng lì lợm nín nhịn.
Một hôm tiết thể d.ụ.c của chúng tôi bị đổi lịch, học chung với lớp Giang Tứ, lại cùng một giáo viên, sau khi khởi động xong, thầy thể d.ụ.c cho chúng tôi hoạt động tự do.
Tôi và Lý Tuệ mua hai cốc trà sữa, vừa đi vòng quanh sân tập vừa uống, Lý Tuệ còn bật nhạc trên điện thoại.
Lúc đi tới sân bóng rổ, cậu ấy nhắc tôi: "Kia chẳng phải anh cậu sao, học thể d.ụ.c thôi mà cũng có người đưa nước kìa."
Giang Tứ đang chơi bóng rổ, dáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-troi-ban/4944178/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.