Cứ thế câu chuyện về cuộc sống hằng ngày của Minh Ngọc cứu diễn ra bình dị như vậy.Đi làm chồng chở về nhà chồng chăm đính kèm thêm bố mẹ hai bên nữa làm cô không khỏi hạnh phúc mấy chị ở bệnh viện cứ chọc cô là mèo mù vớ cá rán làm cô bất lực mà cười gượng.Hôm nay anh phải đi công tác ở Thái Lan mà trước đó anh đã nói với cô trước cả tuần.Mà ông tướng kia cứ sợ cô nhớ cứ đi ra cửa chuẩn bị lên xe làm cô phải dỗ năm lần bảy lượt mới quay đầu đi được.
“ Anh không phải là trẻ con anh chỉ lo cho em thôi.Còn 1 tháng nữa là em sinh rồi.Mà anh còn đi cả tuần như thế này thì anh không yên tâm chút nào cả?
Biết anh lo nên cô cũng không dám tỏ ra yếu đuối nuốt nước mắt vào trong lộ ra một nụ cười hết sức chói lóa: Rồi, rồi em hiểu mà nhưng mà anh yên tâm đi nhé! Không ấy em về nhà mẹ Mai này mẹ Chi này ở có được không?
“ Được thế chiều nay em qua luôn đi nhé!
rồi lại một màn chia tay đẫm nước mắt diễn ra.Bóng anh vừa khuất xa bỗng điện thoại cô kêu lên vài tiếng.
“ Alo dạ cho hỏi là ai vậy ạ!
“ Chào chị em là em gái học của anh Thế Anh đây ạ “
Cô nghe đến đây đột nhiên cảm giác kỳ lạ: Mặc dù vẫn chưa biết rõ gia đình nội ngoại nhà anh nhưng tự nhiên một con bé tự nhận là em họ của anh gọi cho cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-troi-ban-em-ve/3361438/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.