Ngồi một mình trong căn phòng tối, Mục Nguyệt chợt nhớ đến hình ảnh người đàn ông cao lớn đó đã bước vào trong đêm tối mịt mùng với bóng lưng kiên định nhưng cũng ngập tràn đau đớn vì bị mình phản bội.
Cô không biết vì sao bản thân lại luôn vương vấn mãi bóng lưng ấy lại càng không biết vì sao bản thân lại trở nên uỷ mị như thế này. Từ bao giờ cô đã bắt đầu quen với ánh sáng mặt trời? Từ bao giờ cô đã bắt đầu quen với ánh mắt lạnh nhạt pha chút ưu tư của người đàn ông ấy. Trước đây cô đã từng vật vã trong bóng tối thăm thẳm nhưng sao giờ đây cô lại khao khát được sống lại một lần nữa, được tắm mình trong ánh nắng ban mai, được hạnh phúc bên một người yêu mình thật lòng?
Có phải là bắt đầu từ giây phút nhìn thấy anh nhẹ nhàng đạp qua mưa gió mà ung dung bước vào trong tiệm hoa của cô?
Thích một người thực ra rất dễ, đó là khi người đó cứ nhè nhẹ mà tháo gỡ ưu tư của bạn và cho bạn sống trong vui vẻ. Yêu một người có lẽ còn dễ dàng hơn, đó chỉ đơn giản là nhẹ bước vào tim một người, cam đảm buông xuôi quá khứ,cùng người mình thương đồng quy vô tận.
Nhưng liệu cô có xứng được yêu? Liệu cô có dám can đảm nhìn em gái một lần nữa vì sự ích kỷ của mình mà chịu lùi bước trong đau khổ?
Mục Nguyệt chợt nhớ đến Lee, người đàn ông ấm áp như ánh mặt trời đã dùng cả sinh mệnh để bảo hộ cho cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-tinh-thu-3/139733/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.