Hôm nay, Thu thức dậy sớm hơn mọi ngày để chuẩn dù cuộc hẹn phỏng vấn chín giờ mới diễn ra. Đêm qua cô thao thức, cảm giác rất khó ngủ, cô đã đặt rất nhiều hy vọng vào lần này nếu thất bại cô sẽ tiếp tục tìm công việc khác nhưng sẽ rất buồn.
Trước khi rời khỏi nhà, Nguyên không quên dặn dò Thu phải chú ý ngoại hình chỉn chu, chuẩn bị kiến thức kỹ càng, phải bình tĩnh và quan trọng nhất là không được đến trễ. Thu không muốn bị giáo huấn thêm nữa nên tìm cách tống Nguyên ra khỏi nhà càng sớm càng tốt:
“Trễ giờ rồi kìa, cậu nhanh lên đừng để Hoàng đợi lâu.”
Nguyên nhìn đồng hồ nhận ra mình sắp muộn, hôm nay cô cùng Hoàng đưa bà Linh ra sân bay trở về Hàn Quốc nên không thể nấn ná thêm được nữa.
Nguyên vừa ra tới cửa đã nhìn thấy Hoàng đợi sẵn ở đó. Nguyên vội vàng chạy tới hệt như con lật đật, chỉ cần nhìn thấy dáng vẻ của Nguyên là Hoàng lại không nhịn được cười:
“Cậu làm gì mà vội vội vàng vàng, xưa giờ có ai nói cho cậu biết những lúc như thế trông cậu thế nào không?”
Nguyên vẫn đang hoang mang không biết mình được khen hay là chê thì Hoàng đã tiến lại gần, cậu gỡ vài cọng tóc vừa rơi xuống che đi gương mặt đáng yêu của cô. Nguyên cứ yên lặng đứng đó không phản đối, thừa thắng xông lên cậu đặt một nụ hôn thật khẽ lên vầng trán cao cao của cô. Một ngày mới dịu dàng của họ đã bắt đầu như thế.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-so/3477176/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.