Bà Linh vẫn nằm trên giường kể từ khi nhập viện, chân bị gãy khiến bà không tự lo lắng được chuyện sinh hoạt thường ngày. Hoàng dù rất bận nhưng vẫn luôn dành thời gian chăm sóc mẹ. Hoàng rót cho mẹ cốc nước, bà Linh đón lấy, nhìn dáng vẻ thiếu ngủ mắt thâm quầng và hốc hác vì lo lắng trong lòng chợt nhói đau. Hoàng như hiểu được tâm tư của mẹ, cậu ngồi xuống cạnh giường, khẽ cười cố giấu đi vẻ mỏi mệt để mẹ an lòng.
Đôi tay của người mẹ khẽ chạm và xoa lên mái tóc của cậu, cổ họng bà nghẹn ngào như có cái gì ngăn lại.
“Mẹ xin lỗi vì đã làm con lo lắng, mẹ chỉ muốn về thăm con nhưng ai ngờ…”
Hoàng nắm lấy tay mẹ rồi giữ chặt trong tay mình, hơi ấm của tình mẫu tử tỏa ra sưởi ấm trái tim của hai người.
“Con không sao, con rất vui khi mẹ dành thời gian về thăm con, mẹ đừng tự trách mình. Bác sĩ nói chỉ cần mẹ nghỉ ngơi và cẩn thận hơn thì sẽ sớm hồi phục.”
Những giọt nước mắt bắt đầu rơm rớm trên đôi mi của bà Linh, bà đang hạnh phúc và vô cùng hạnh phúc. Hơn lúc nào hết, giờ phút này đây bà đang được sống trong tình yêu thương của đứa con trai duy nhất, cuối cùng đứa trẻ bé bỏng năm nào cũng đã lớn khôn. Đã lâu lắm rồi bà không được ở gần con, khoảng cách về vị trí địa lý đã ngăn cản họ ở bên nhau, những cuộc gọi không thể lấp đầy nỗi nhớ con của một người mẹ.
Buổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-so/3477173/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.