Chương trước
Chương sau
Bệnh của mẹ Thu đột nhiên trở nặng, những cơn choáng váng thường xuyên xảy ra hơn, mỗi lần như thế bà Hà dường như không thở nổi. Nhìn gương mặt tái xanh như không còn chút máu, hốc hác và khổ sở của mẹ, trong lòng Thu đau như đứt từng khúc ruột. Biết bao món mà bà Hà xưa nay yêu thích dù có được dâng tận miệng cũng đều trở nên vô nghĩa bởi bà đã không còn cảm nhận được sức hấp dẫn của nó. Một cơ thể không ăn, không uống cả ngày chỉ tiếp xúc với thuốc, từng giọt từng giọt theo đường chuyền đều đặn ngấm vào cơ thể.

Mỗi ngày khi nhìn thấy Thu bà đều nói với cô những lời thật kỳ lạ mà người đời vẫn nói chỉ có những người sắp chết mới nói những lời trước giờ chưa từng nói. Thu khóc thầm rồi khóc thành tiếng khi nỗi đau đã đủ cường độ để chiếm lấy cả tâm hồn cô.

Bà Hà nắm lấy tay con gái khi cô sắp rời đi:

“Con à, đời người chỉ sống một lần nếu đã thật lòng yêu ai thì nên giữa lấy, có rất nhiều thứ nếu đánh mất sau này sẽ rất hối hận.”

Thu cũng nắm lấy đôi tay gầy gầy, xương xương của mẹ rồi ngồi xuống bên cạnh giường.

“Hôm nay, mẹ sao thế? Sao lại nói những lời này, nghe kỳ ghê. Những điều này con vẫn biết mà, con rất trân trọng cuộc sống của mình và những người biết trân trọng mình, mẹ yên tâm đi ạ.”

Đôi mắt hiền từ của người phụ nữ trải đời vẫn chú mục vào Thu như muốn nói lên nỗi lòng.

“Mẹ không biết cụ thể là chuyện gì nhưng từ trước đến nay chưa từng thấy con buồn thế này. Đã nhiều ngày rồi mẹ không thấy Long, có phải hai đứa đang giận nhau? Ai trong tình yêu cũng đôi lần giận hờn quan trọng là biết thông cảm và thấu hiểu cho nhau để cùng đi tiếp. Đường đời dài và gian nan nếu cứ khó khăn là nản chí thì sẽ khó lòng hạnh phúc.”

Nghe những lời mẹ vừa nói lòng Thu lại nhói đau, cô không thể cho mẹ hay chuyện đã xảy ra giữa cô và Long vì như thế mẹ sẽ rất buồn hơn nữa bác sĩ nói bệnh của mẹ cô không được để bị kích động mạnh nếu không sẽ rất nguy hiểm. Nhưng thật sự cô đang rất khổ tâm và tủi thân, cô chỉ muốn sà vào lòng mẹ khóc một trận cho thỏa thích ngay lúc này.

“Anh ấy không đến thăm mẹ vì bận một chuyến công tác mới và nhiều dự án khác nữa khi nào anh ấy về con lại nói anh ấy đến gặp mẹ ngay. Con biết mẹ lo cho con nhưng mẹ yên tâm con thật sự rất ổn.”

Bà Hà chỉ gật đầu rồi xoa nhẹ mái tóc của Thu, bà hiểu những lời động viên lúc nãy của Thu thật sự chỉ là múa rìu qua mắt thợ. Có thể bây giờ Thu chưa nói nhưng đến một lúc nào đó sẽ tự nguyện nói ra tất cả. Bà kiên nhẫn chờ đợi và kiên nhẫn đồng hành cùng cô dù sau này có ra sao.

Sáng sớm, Thu trở về công ty làm việc nhưng trong lòng vẫn nghĩ đến những lời đêm qua mẹ vừa nói. Cô biết mẹ đang lo lắng cho cô nên mới nói những lời như thế nhưng vết thương mà Long gây ra cho cô không đơn giản như một vết xước. Làm gì có người con gái nào có thể dễ dàng tha thứ khi người yêu phản bội hơn nữa càng yêu đậm sâu lại càng khó thứ tha.

Đang mông lung trong dòng suy nghĩ thì màn hình điện thoại bật sáng báo hiệu cuộc gọi đến.

Thu nhấc máy, đầu bên kia giọng nói hoảng hốt của ba khiến cô dự cảm có chuyện không hay. Sau khi tắt máy, bên tai cô vang lên những âm thanh hoảng loạn thật khó xác định. Cô lao như bay ra khỏi công ty, hối hả đón một chiếc taxi rồi tức tốc đến bệnh viện. Cô hối tài xế chạy càng nhanh càng tốt nhưng nghiệt ngã thay dù có chạy với vận tốc bao nhiêu cô vẫn không hài lòng.

Phố xá đông đúc, nơi cô cần đến cách đó không xa nhưng đi hoài không tới. Ngồi trên xe, trái tim Thu như muốn nhảy khỏi lòng ngực, cô liên tục gọi điện thoại cho ba nhưng không ai bắt máy, cô lại càng sốt ruột hơn. Cô tự nhủ: Không biết giờ này mẹ sao rồi, liệu có chuyện gì xảy ra với bà ấy không? Theo như những gì ba cô đã nói trong điện thoại thì thật sự khiến cô rất sợ hãi.

***

Ngày đưa tang mẹ, Thu khóc ngất từng hồi, ông Hùng đứng bên cạnh cũng không đỡ nổi con gái bởi chính ông cũng sắp gục ngã. Trong lòng người đàn ông này đang có một ngọn sóng hung dữ vây lấy, nó đập vào trái tim ông những làn nước lạnh ngắt, làm trái tim như đông cứng không cảm thấy đau đớn mà chỉ muốn vỡ tan.

Ông Hùng và bà Hà kết hôn với nhau đã hơn 25 năm. Trong suốt ngần ấy thời gian họ chưa bao giờ rời xa nhau, vui buồn sớm tối cận kề sẻ chia. Ông Hùng đến với vợ mình sau khi chia tay mối tình đầu - đó là mối tình ông luôn giữ kín trong tim và tốn rất nhiều thời gian để nguôi ngôi. Sau cuộc tình dang dở ấy, ông hứa với chính bản thân sẽ chẳng yêu thêm một ai cho đến khi gặp bà Hà thì ông đã tự mình thất hứa.

Bà Hà là một cô gái nông thôn dịu dàng, hiền lành và lương thiện. Bà đã có cuộc sống rất yên bình ở làng quê và chưa từng một lần rời khỏi mảnh đất ấy. Cho đến một ngày, khi ông Hùng tham gia vào một dự án kéo điện về miền quê thì đã vô tình quen biết cô gái nhỏ xinh xắn ấy. Ánh mắt trong veo, khuôn miệng nhỏ nhắn đã dần dần chiếm lấy trái tim của chàng trai trẻ cô đơn. Kể từ khi đó cuộc sống bình yên của bà đã vẽ thêm những sắc màu tươi mới.

Bà đã dùng tình yêu chân thành để lấp đầy khoảng trống trong trái tim chồng mình dần dà vết thương lành hẳn và họ đã gắn bó hạnh phúc bên nhau. Ngày cô con gái nhỏ chào đời hai người đã vui mừng biết bao, cùng yêu thương, chăm sóc, nuôi dạy và vun đắp cho gia đình yên ấm. Ngày tháng cứ thế trôi qua bình yên đến lạ.

Đứng bên linh cữu người vợ đầu ấp tay gối bao năm, tình nghĩa đong đầy, ông Hùng như suy sụp hoàn toàn. Dù vậy ông vẫn cố đứng vững vì tâm nguyện của vợ trước lúc ra đi: chăm sóc cho cô con gái của hai người. Nếu bây giờ ông gục ngã thì Thu biết phải dựa dẫm vào đâu, đường đời rộng lớn, con cái dù lớn đến đâu với bố mẹ vẫn chỉ là những đứa trẻ bé bỏng. Nghĩ vậy, ông không dám khóc cũng chẳng dám nhìn thẳng vào con gái bởi lẽ ông sợ sẽ không giấu được nỗi buồn, sẽ khiến cả hai càng thêm bi lụy. Thi thoảng ông nhìn về phía Thu quan sát rồi lặng lẽ quay đi, tình cảm của người cha luôn thầm lặng và luôn đáng để trân quý.

Hoàng và Nguyên đã đến từ sớm vì cả hai đều biết rằng hơn lúc nào hết Thu cần được ở bên những người luôn yêu thương và quý mến cô. Ngã khuỵu trong vòng tay của Nguyên, Thu thật sự chẳng còn chút sức lực. Đã hai ngày, Thu gần như chẳng ăn uống gì, những giọt nước mắt cứ thi nhau tuôn trên gương mặt xinh xắn và buồn đau của cô. Cô bất lực không sao ngăn được cứ thuận theo tự nhiên cho đến khi không còn rơi được nữa.

Thu chưa bao giờ dám nghĩ đến cuộc sống của mình sẽ thế nào khi một ngày mãi mãi không còn nhìn thấy mẹ, không được nghe giọng nói trầm ấm và cũng không nhận được những món quà quê mẹ gửi. Rồi đây mỗi ngày khi thức giấc cô sẽ luôn phải đối mặt với sự sợ hãi khi nhận ra rằng mẹ đã ở bên kia thế giới. Càng nghĩ lại càng đau đớn lại càng xót xa.

Nguyên cố khuyên nhủ Thu phải mạnh mẽ để vượt qua nhưng rồi chính cô cũng bật khóc vì nếu một ngày rơi vào hoàn cảnh của Thu hiện tại liệu cô có chịu nỗi, có thể vượt qua? Giữ chặt cô bạn thân nhưng giọt nước mắt đồng cảm cứ thể chảy xuống khóe miệng, cô đưa tay lau đi để Thu không nhìn thấy, để Thu bớt cảm thấy bi lụy nhưng vô ích thôi vì bây giờ Thu dường như đã đầu hàng số phận.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.