Bệnh của mẹ Thu đột nhiên trở nặng, những cơn choáng váng thường xuyên xảy ra hơn, mỗi lần như thế bà Hà dường như không thở nổi. Nhìn gương mặt tái xanh như không còn chút máu, hốc hác và khổ sở của mẹ, trong lòng Thu đau như đứt từng khúc ruột. Biết bao món mà bà Hà xưa nay yêu thích dù có được dâng tận miệng cũng đều trở nên vô nghĩa bởi bà đã không còn cảm nhận được sức hấp dẫn của nó. Một cơ thể không ăn, không uống cả ngày chỉ tiếp xúc với thuốc, từng giọt từng giọt theo đường chuyền đều đặn ngấm vào cơ thể.
Mỗi ngày khi nhìn thấy Thu bà đều nói với cô những lời thật kỳ lạ mà người đời vẫn nói chỉ có những người sắp chết mới nói những lời trước giờ chưa từng nói. Thu khóc thầm rồi khóc thành tiếng khi nỗi đau đã đủ cường độ để chiếm lấy cả tâm hồn cô.
Bà Hà nắm lấy tay con gái khi cô sắp rời đi:
“Con à, đời người chỉ sống một lần nếu đã thật lòng yêu ai thì nên giữa lấy, có rất nhiều thứ nếu đánh mất sau này sẽ rất hối hận.”
Thu cũng nắm lấy đôi tay gầy gầy, xương xương của mẹ rồi ngồi xuống bên cạnh giường.
“Hôm nay, mẹ sao thế? Sao lại nói những lời này, nghe kỳ ghê. Những điều này con vẫn biết mà, con rất trân trọng cuộc sống của mình và những người biết trân trọng mình, mẹ yên tâm đi ạ.”
Đôi mắt hiền từ của người phụ nữ trải đời vẫn chú mục vào Thu như muốn nói lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-so/3477164/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.