Trong tuổi còn đi học, Luang Prabang là một kinh đô và ngập phủ về chùa, tâm linh và thiên nhiên. Người ở nhà quê ăn học hết lớp 6 phải nối tiếp học trong thành phố, nếu không có bà con trong thành phố thì người ta hay xin ở chùa để đi học. Tôi có một người bạn tên SomLit, cùng chung lớp học, mỗi lần Lít về quê thăm nhà thì Lít đem trái cây đồ rừng về cho nếm, tánh nết hiền lành, ngay thẳng của người nhà quê. Khi lớp 10 mùa hè đến, Lít nói:
- Mình về làm ruộng giúp ba mẹ, mình đem gạo nếp mới cho bạn ăn nó mới thơm, tôi nói:
- Đừng bận tâm, hãy về hết hè rồi quay lại bạn bè và lớp học chờ. Lít mỉm cười và vỗ vai tôi và nói:
- Ngươi giúp mình luôn luôn khi bệnh tật, ngươi cho tiền mình mua thuốc chữa bệnh, quần áo.. ngươi không có chê trách mình nhà quê nghèo, sao mình quên ngươi được, tuần tới mình về rồi.
Tôi gửi lời hỏi thăm ba mẹ và chị em Lít bình an, rồi cả hai bước vào lo học. Hết tuần đó hè đến, tôi vẫn đi làm tiếp ở rạp Cinéma và làm việc nhà. Sau tuần đó 2-3 ngày, trong một buổi tối cỡ trước 8 giờ phim sắp chiếu thì tôi chợt thấy bóng Lit ở trước rạp Cinema, tôi hỏi:
- Người chưa về quê sao? Coi phim không mình dẫn vô khỏi mua vé cho tốn tiền?
- Lit lặng lặng gật đầu chẳng nói năng gì và bước theo tôi, tôi hỏi:
- Muốn lên lầu 3 chỗ chiếu phim ngồi coi không? Hay ngồi chỗ khách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-so-gap-ma/225432/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.