Mặt trời thổi những tia nắng ấm áp gọi bình minh thức giấc, Triệu Thiên An hôm nay dậy sớm một cách đáng sợ, có lẽ cũng bởi vì chuyện tối hôm qua đã làm cô cả đêm trằn trọc không thể chợp mắt. Ai mà ngờ được Vương Tuấn Khải lạnh lùng là thế lại cúi đầu xin lỗi một nô hầu nhỏ bé như cô? Ai mà tưởng tượng nổi Vương Tuấn Khải dã tâm là vậy lại mở miệng nói những lời ngọt ngào để dỗ dành cho một người con gái kém may mắn như Thiên An đây? Ngồi xuống chiếc giường êm ái, cô mê man trong những dòng suy nghĩ vẩn vơ quanh đầu. - Anh ta muốn lấy lòng mình chăng? Hay là định tính kế lợi dụng tâm hồn xinh đẹp và thân xác trong sạch của mình?
- Không thể nào!!! Dù gì thì bản thân mình cũng chỉ là một nô hầu bé nhỏ. Không có thần thái quyến rũ, không có địa vị cao siêu, lại càng không xuất thân từ một gia tộc quyền quý. Mình đâu phải là đối tượng mà anh ta muốn nhắm tới.
Không phải chứ? Từ bao giờ mà trong trí óc trong sáng của cô lại suy nghĩ quá nhiều về hành động tưởng chừng đơn thuần của Vương Tuấn Khải như vậy nhỉ? Thôi bỏ đi, bỏ đi càng suy nghĩ nhiều càng mù mịt. Triệu Thiên An cô cứ vô tư ăn, lạc quan sống không phải là quá viễn mãn rồi hay sao?
- Cô Triệu, cô đã dậy chưa? - Giọng nói đầy kính lễ của quản gia vang lên bên ngoài
Thiên An vui vẻ lao ra mở cửa, cười cười vẫy tay:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-phan-tfboys-version/2411049/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.