Liễn Đẩu trong mắt Hoàng Ân từ đầu đến cuối chỉ là thực phẩm.
Quan hệ giữa họ định sẵn chỉ là hai điểm rời rạc chạy trên cùng một đường tròn, với cùng một tốc độ. Vốn dĩ sẽ chẳng thể nào va được vào nhau. Cho đến một ngày, có kẻ vô tình khiến những quy luật vốn dĩ kia trở nên xáo trộn.
Vẫn còn nhớ, đó là ngày mưa tầm tã, tầm tã như cõi lòng tan nát của Liễn Đẩu. Cha nàng rốt cuộc cũng nhẫn tâm bỏ nàng mà đi. Ông rốt cuộc cũng không chịu được dằn vặt mà treo cổ tự vẫn bỏ lại nàng.
Nàng không hiểu?
Không hiểu tại sao ai cũng muốn bỏ rơi nàng?
Mẹ nàng thương nàng như thế, chiều chuộng nàng như thế, ấy vậy chỉ một lần nhắm mắt là vĩnh viễn không thèm nhìn nàng thêm nữa.
Còn cha, cha vì cái chết của mẹ mà mang theo bao nhiêu dằn vặt, cố tìm vui nơi rượu chè bài bạc, đến cuối cùng cũng không chịu nổi, nối bước mẹ nàng rời bỏ nàng.
Trời đất tang thương!
Tâm can vụn vỡ!
Liễn Đẩu đưa đôi mắt thất thần nhìn vào cỗ quan tài rỗng không. Người trong thôn nói cha nàng tự tử là nghịch lại ý trời, không có tư cách được khâm liệm, không có tư cách được tiễn đưa. Xác vừa đưa xuống đã vội vàng mang chôn cất. Đến việc nhìn thêm một lần nữa cũng không cho nàng làm. Tang lễ diễn ra sơ sài chẳng có lấy một người đến phúng viếng. Trong căn nhà xiêu vẹo, chỉ thấy sắc khăn tang nàng quạnh quẽ một mình.
Liễn Đẩu năm hai mươi tuổi, tướng công không có,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-phan-phu-sinh-hoa-duyen-nghich-gio/145819/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.