Nền trời rền vang tiếng sấm.
Giữa màn đêm đặc đến nghẹt thở, bóng đen đang im lìm trên giường chợt bật dậy, kịch liệt run rẩy. Liễn Đẩu ngồi bó gối thở dốc, mồ hôi ướt đẫm vầng trán.
Đã mười năm rồi! Mười năm, nhưng ký ức ngày hôm ấy vẫn ám ảnh lấy nàng không buông.
Nàng nhớ mồn một ngày mình bị đưa vào cái hang động đó.
Tối mù!
Tanh tưởi!
Đứa trẻ non nớt ngày ấy chỉ biết khóc nấc, khóc đến ngất đi, tỉnh dậy nhìn quanh chỉ hoang tàn xương trắng, thế là lại tiếp tục khóc.
Suốt đời này nàng cũng không quên được cảm giác khi đó, cảm giác kinh hãi đáng sợ, quá đáng sợ với một con bé bảy tuổi.
May mắn thay ngày ấy có thần tiên tỷ tỷ, may là tỷ ấy cứu nàng. Nhớ lại nàng khẽ thở hắt ra một hơi như an tâm.
Mọi chuyện qua rồi! Con quái vật đó cũng đã bị thần tiên tỷ tỷ tiêu diệt. Nó sẽ không xuất hiện, không thể làm hại nàng nữa. Nghĩ đến đây Liễn Đẩu cố trấn tỉnh bản thân ngừng run rẩy. Lại thấy chú chim mình nuôi khẽ liệng đáp xuống nơi đầu giường, ánh mắt chăm chăm nhìn vào nàng.
"A Chu bị chị làm giật mình sao?". Nàng mỉm cười, vươn tay ôm lấy chim nhỏ vào lòng, tiếp tục nhẹ vùi đầu lên gối.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, trong cơn mê man giọng nàng âm vang khe khẽ.
"A Chu! Chị sợ lắm!"
Tiểu tước trong lòng nàng như hiểu tiếng người, ngước cái đầu nhỏ xíu đưa mắt nhìn nàng.
--------
Sáng hôm sau, như mọi ngày Liễn Đẩu gánh hàng khăn thêu ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-phan-phu-sinh-hoa-duyen-nghich-gio/145818/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.