"Kể cả bản thân, tôi cũng không hiểu được làm sao tôi dám đối mặt với tình cảm của em!" - Trình Duệ.
Lương Đình ngả lưng thoải mái trên sô pha, lười biếng hỏi: "Gần đây phải dùng thuốc an thần hả?"
Mặt vạn năm không đổi, Lâm An Mỵ gật đầu: "Có dùng một ít theo liều lượng của bác sỹ kê!"
"Ukm!"
"Anh gọi em đến có việc gì sao?"
Lương Đình trầm mặc, giọng điệu dò xét: "Em nghĩ ND có phá sản không?"
Cô lắc đầu: "Hiện tại có Trình Duệ, ND sẽ không có vấn đề gì!"
"Cho dù không có Trình Duệ thì ND cũng không bao giờ sụp đổ! Em tin không?"
"Ý anh là gì?"
"Ý anh là cho dù tập đoàn Lương Đình của chúng ta có phá sản thì ND vẫn chẳng hề hấn gì?" Lương Đình nhếch môi: "Anh nghĩ em đủ thông minh để hiểu chuyện gì đang xảy ra!"
Lâm An Mỵ trầm mặc nhìn anh ta hồi lâu: "Em muốn biết rõ chân tướng!"
"Không ai bắt em không được biết, nhưng... Có vẻ như em và Trình Duệ có trục trặc?"
"Vâng!"
"Nghe nói em dọn qua căn hộ cậu ta?"
"Ừkm!"
"Anh chỉ muốn nhắc em, cẩn trọng..."
...
Ngay cả Trần Trung cũng lên tiếng: "Làm người nên nhìn thời cuộc! Cô xem Trình Duệ hiện tại, tôi nghĩ cô cũng cảm thấy có sự khác biệt!"
Lâm An Mỵ nhíu mày: "Bác sỹ Trần, vấn đề khác biệt hay không thì liên quan gì?"
Trần Trung nhếch nhếch khóe môi, và nụ cười mỉm của anh ta khiến cô khó chịu. "Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-phan-kieu-ngao/2301944/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.