Nhưng rốt cuộc, chàng trai đó...
Là ai?
Người cùng cô nói chuyện về nhân sinh, người cùng cô khổ công luyện tập đến mệt lử, người cùng cô ăn cá nướng, người cùng cô thân thiết trong suốt khoảng thời gian ấy, cùng chọc ghẹo, gọi huynh gọi muội, rốt cuộc...
Vũ Anh đi lang thang trong tiềm thức, cô cảm giác mình đang đuổi theo một ai đó. Người có tấm lưng rộng vững chãi, bờ rộng ấm áp rốt cuộc đang ở trước mặt cô, xoay lưng về phía cô. Cô chạy lại gần ôm chặt lấy anh từ sau lưng, nhưng sau vài giây, anh đã biến mất ngay trước mắt.
Vụt tỉnh dậy, nước mắt tuôn như suối.
Giờ đã là nửa đêm, điện thoại trong túi chợt reo lên, phá tan cái vắng lặng đêm khuya:
"Không ổn rồi Vũ Anh!" Giọng Anh Đào vang lên gấp gáp "Nghe nói đội liên lạc đã mất tín hiệu đối với đội Giang Mạn đang làm nhiệm vụ, họ cho rằng, đội Giang Mạn đã..."
Vũ Anh buông chiếc điện thoại xuống, siết chặt trong tay như muốn nó vỡ vụn, vội vã chạy khỏi kí túc xá chạy đến phòng hiệu trưởng.
Giang Mạn...
******************
Tại phòng hiệu trưởng, đội Giang Mạn cũ đã có mặt đông đủ. Anh Đào nét mặt ẩn hiện lo lắng, Cảnh Sinh che giấu nỗi lo âu trên hàng lông mày cau chặt, còn Dư Tú...
"Không thể nào! Họ không thể ra đi dễ như vậy được, thầy hiệu trưởng, tôi không tin!"
Thầy hiệu trưởng đương thời là một người đàn ông trung niên cao gầy để râu, đang ngồi trên bàn đan ngón tay lại, tựa khuôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-no-o-kiep-thu-hai/1106547/chuong-64.html