Một mình trên giường, Vũ Anh mắt vẫn mở to, nằm nhớ lại tối qua, khi cô bắt đầu chìm vào hôn mê...
Một luồng ánh sáng nhìn nghiêng như dải lụa, tựa một chiếc đuôi mèo xòe lông dài màu trắng muốt lướt qua mặt cô. Vũ Anh đang đứng trong một khoảng không gian rộng tối đen tĩnh mịch.
Ngước lên... Ô! Là những vì sao đêm bạt ngàn. Dường như cô đang nhìn thấy dải ngân hà trên bầu trời quá đỗi rộng lớn. Định bước đi, thì bỗng trên bầu trời đó, xuất hiện một con mắt màu trắng đen hòa quện, trong con ngươi là một tia mỏng sắc, như ngòi bút hạ xuống một vạch tạo hình mắt mèo. Con mắt to lớn, sắc sảo bỗng dòm xuống một cái.
Giật mình! Lạnh sống lưng...
Sau đó, giấc mộng với ánh mắt cứ ẩn hiện...
Rồi dường như nhiệt độ môi trường ngày càng tăng, tăng đến mức cảm tưởng như cô như bị ném vào một bể nước nóng, mồ hôi vã ra như tắm, gần nửa đêm, thân nhiệt dần giảm xuống, nhưng vẫn đổ mồ hôi. Cho đến gần sáng thì toàn thân được tỏa nhiệt, cảm thấy dễ chịu hơn phần nào...
Nằm một lúc trên giường, cánh cửa bỗng bật mở. Vũ Anh vui vẻ ngồi dậy. À, không phải Giang Mạn, mà là Nam Tú. Cô mỉm cười híp mắt.
"Có vẻ em đã tươi tắn hơn!" Nam Tú cười ấm áp "Tối qua làm anh sợ quá"
"Anh sợ?" Cô ngạc nhiên.
"Đúng vậy, tối qua em không biết gì sao?" Ánh mắt anh vờ tỏ ra ngạc nhiên.
Thấy vẻ mặt cô không hiểu, Nam Tú mới lại gần vỗ nhẹ lên má cô: "Được rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-no-o-kiep-thu-hai/1106505/chuong-34.html