Một câu “Làm phiền Tống công tử” vừa thoát khỏi miệng ThiênXu, bản tiên quân liền thấy trong lòng có đôi chút bùi ngùi, định về phòng gọiHoành Văn. Nhưng còn chưa xoay người lại, đã thấy tiếng Hoành Văn vang lên phíasau lưng: “Là Mộ công tử đấy ư, ban nãy tại hạ còn chưa tỉnh dậy, không thể ranghênh đón kịp thời, mong công tử đừng trách”.
Cửa “kẽo kẹt” kêu một tiếng, Hoành Văn đã đứng ngay bên cạnhta, vẫn như thường lệ biến ra một bộ trường sam màu xanh nhạt, khoác trên ngườicực kỳ ngay ngắn chỉn chu, hoàn toàn không giống một người mới bò dậy từ đốngchăn mền.
Mộ Nhược Ngôn đương nhiên phải khách sáo mấy câu, rằng mớisáng sớm đã tới quấy rầy giấc ngủ của ta và Hoành Văn, là do y quá đường đột, rồilại cùng Hoành Văn nói qua nói lại dăm ba câu khách sáo nữa. Hoành Văn để y vàophòng, mấy gã thị vệ đứng canh trước cửa.
Sau khi vào phòng rồi thì lại được một phen nhún nhường dôngdài nữa, Mộ Nhược Ngôn mới ngồi xuống trước bàn, nói: “Quảng Vân đạo trưởng vẫncòn đang ngủ trong phòng sao?”.
Hoành Văn lại mò cây quạt rách của hắn ra phe phẩy, nói:“Đúng, đạo trưởng cũng có tuổi rồi, ngày hôm qua ngồi thuyền, chỉ sợ ông ấy cóphần kiệt sức, đã về phòng từ sớm, cũng không biết là để tĩnh tu hay để ngủ. Tạihạ cũng không tiện làm phiền. Nếu Mộ công tử có chuyện tìm Quảng Vân đạo trưởng,thì có thể sang phòng bên cạnh gõ cửa thử xem”.
Ta lượn lờ cạnh bàn được vài vòng, cũng kéo thêm cái ghế rồingồi xuống.
Rõ ràng là chuyện của bản tiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-no-dao-hoa/56431/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.