Bản tiên quân còn đang nhai miếng đậu phụ khô trong miệng,chỉ biết trợn mắt ra nhìn Mộ Nhược Ngôn nhỏm nửa người dậy, ánh mắt mờ mịt nhìnvề phía này.
Chủ quán lúc này đang đứng bên cạnh bản tiên quân, đích thânrót rượu cho ta và Hoành Văn, thấy thế liền ôm bầu rượu đứng ngây ra đó. Cũngnên biết Mộ Nhược Ngôn đã nằm liệt trên giường lâu lắm rồi, chủ quán trông thấyy có thể tự mình ngồi dậy, cũng chẳng khác gì tận mắt nhìn Hằng Nga bay lêncung trăng, kích động đến độ cả người run lên bần bật, run được một lúc liền bổnhào tới quỳ sụp xuống trước mặt bản tiên quân.
“Đạo trưởng đúng là thần tiên sống! Đạo trưởng đúng là thầntiên sống!”
Ta vuốt râu cười mỉm, đầu tiên là cười mỉm với chủ quán, sauđó là cười mỉm với Mộ Nhược Ngôn. Đợi đến lúc mở miệng ra mới phát hiện miếng đậuphụ khô vẫn còn trong miệng, thế là bản tiên quân lại ung dung nuốt nó xuống, lạicười mỉm, nói với chủ quán rằng: “Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, ông chủ không cầnkhách khí”. Sau đó lại dùng chất giọng hoà nhã hỏi Mộ Nhược Ngôn đang nằm trêngiường, “Công tử cảm thấy trong người đã khá hơn chưa?”.
Mộ Nhược Ngôn chăm chú nhìn ta, trên gương mặt vẫn phảng phấtvài phần mờ mịt, chủ quán liền lên tiếng: “Công tử, mấy hôm nay ngài bệnh đến độkhông hay biết gì, may nhờ có liều thuốc của vị đạo trưởng này. Bây giờ công tửthấy thân thể ra sao?”.
Vẻ mờ mịt trên mặt Mộ Nhược Ngôn dần biến mất, phỏng chừngđã tỉnh táo lại rồi. Y ngồi thẳng người dậy, trên gương mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-no-dao-hoa/56426/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.