Một bàn tay bé xíu túm chặt lấy vạt áo của bản tiên quân, ngọnguậy ngồi dậy, một bàn tay khác đưa lên dụi đôi mắt còn đang nhập nhèm vì ngáingủ, sau đó hắn đảo mắt nhìn bốn phía, cuối cùng ngửa mặt lên nhìn ta: “Chỗ nàylà chỗ nào? Mà ngươi là ai?”
Bản tiên quân nhe hàm răng trắng lấp lóa ra, xoa đầu hắn:“Nơi đây là trần gian, tên của ta là Tống Dao”.
“Vậy ư?” Hắn nghiêng đầu nhìn bản tiên quân, “Lúc ở trênthiên đình ta chưa nhìn thấy ngươi bao giờ, ngươi là tiên quân hay là tán tiên?Tại sao ta tỉnh dậy đã thấy mình ở trần gian rồi”.
Ta nhe hàm răng ra, giọng điệu thân thiện dễ gần: “Hư hàm củabản tiên quân là Quảng Hư Nguyên quân. Ta phụng ý chỉ của Ngọc Đế, dẫn ngươi tớinhân gian rèn luyện vài ngày. Sau khi ngươi lớn lên sẽ phải cai quản văn mệnhchốn nhân gian, nhất định phải thể nghiệm phàm tình nơi trần thế”.
Đôi con ngươi đen láy của hắn nhìn thẳng vào bản tiên quân,không chớp lấy một cái: “Ngài… Là người Ngọc Đế phái tới để giám sát việc rènluyện của ta sao?”.
Ta nói: “Không phải giám sát, mà là trông nom, ngươi muốn ăngì, muốn chơi gì, cứ nói với ta. Không cần phải gọi hư hàm làm gì. Ngươi cứ kêuTống…”. Nói đến đây, bản tiên quân đột nhiên nghĩ ra một chuyện, lúc này khôngtranh thủ lên mặt một chút thì còn đợi tới lúc nào? Liền nhẹ nhàng nói: “Ngươicứ kêu Tống Dao thúc hoặc Tống tiên thúc là được rồi”.
Nụ cười dần hiện trên gương mặt nhỏ nhắn kia, Thiên Xu trongbộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-no-dao-hoa/2291566/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.