Lúc tỉnh dậy trong bệnh viện, cô ta mới biết mình còn sống. Vậy nhưng khi mở mắt ra nhìn chân tay chằng chịt những sẹo là sẹo thì cô ta hét lên: 
- A.... 
Mẹ cô ta vào phòng sợ hãi liền bỏ đồ trên tay xuống lại gần con gái trấn an: 
- Con bình tĩnh đi, đợi vết thương lành rồi trị sẹo. Kẻ nào đã làm con ra nông nỗi này hả? Có biết ba mẹ thuê người và cả cảnh sát tìm con cả tuần nay không? 
- Con không biết mặt bọn chúng... 
- Chúng hành hạ con như này sao lại không biết mặt. 
- Chúng nó bịt mắt con lại... á... đau quá! Huhu con đau quá! 
Cứ mỗi cử động vết thương lại như bị nứt ra rỉ máu. 
- Mỗi ngày cô ta lại lấy dao cứa vào người con... mẹ ơi con đau quá! 
- Con chịu khó mấy ngày cho vết thương khô miệng, nhiều chỗ bị nhiễm trùng nên nhức nhối đấy. 
Thu Hường cùng chồng vào phòng bệnh, ánh nhìn các vết thương ái ngại: 
- Kẻ nào mà lại ra tay độc ác như vậy chứ? Em chịu khó nghỉ ngơi đi, lát cảnh sát sẽ đến lấy lời khai để nhanh chóng tóm kẻ đã hại em. 
Hoàng Việt nghiêm giọng hỏi: 
- Em ra ngoài có gây thù chuốc oán với ai không? 
- Anh đang nghi ngờ gì em đấy? 
- Anh không nghi ngờ nhưng người ta đánh em như này chắc chắn là có lí do... 
Bác sĩ đi vào phòng nên Hoàng Việt không nói nữa. Anh quay sang hỏi bác sĩ: 
- Những vết thương này có gì đáng ngại không bác sĩ? 
- Vết thương thì không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-no-2-cho-em-biet-yeu/603425/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.