Thanh Du thấy mọi người đã đi ngủ hết mới đi xuống bếp, soi đèn pin pha cốc trà gừng ấm mang lên. Nhìn trước ngó sau không thấy ai liền đẩy cửa phòng anh đi vào. Cô không biết rằng, hành động vụng trộm của mình đã bị bố mẹ nhìn thấy nhưng họ lại mỉm cười, kéo nhau lên giường ngủ mà không còn lo lắng nữa.
Cô lại gần giường anh nằm, cẩn thận lấy muỗng bón từng thìa nước vào miệng anh. Khát nước nên Thế Quý cũng hợp tác mà nuốt vào họng.
- Du... anh biết lỗi rồi... anh biết anh không xứng đáng nhưng anh yêu em... anh đau lòng lắm...
Bên khóe mắt anh, cô thấy giọt nước nóng hổi lấp lánh chảy xuống thái dương.
- Thế Quý... anh ngủ chưa?
Không thấy anh trả lời, cô lấy khăn lau lại mặt cho anh rồi dùng cả hai tay nắm lấy bàn tay anh áp lên mặt:
- Em cũng yêu anh... nhưng không hiểu sao, chỉ cần nghĩ đến việc dì đã cứu sống anh còn anh lại vì một người con gái khác mà làm mẹ em mất đi thì lòng em lại rất khó chịu. Em không biết mình có đủ vị tha để bỏ qua mọi chuyện không? Nhìn thấy anh, lòng em lại đau lắm... em nhớ hình ảnh mẹ ngày hôm ấy... lại nhớ đến những vết thương không bao giờ liền sẹo... quãng thời gian ấy nó đã khắc sâu vào lòng em rồi... bây giờ phải làm sao hả anh? Có lẽ tình yêu của em dành cho anh chưa đủ lớn, chưa lớn bằng tình thân ruột thịt rồi nên em không thể bất chấp mà yêu anh... xin lỗi anh. Dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-no-2-cho-em-biet-yeu/603418/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.